Anh còn nói lung tung.” Tiêu Ngọc dùng sức véo hông Dương Vũ, hung tợn nói.
“Anh đâu có nói lung tung, đại tiểu thư, đại mĩ nữ, em mau buông tay ra, em nhéo anh đau quá.” Dương Vũ mặt như khóc tang, cầu khẩn nhìn Tiêu Ngọc.
“Hừ hừ...” Tiêu Ngọc đắc ý hừ lạnh vài tiếng, lại hung hăng véo một cái nữa mới buông tay. “Nhớ kỹ, về sau đừng có nói lung tung, anh còn nói như vậy là tự mình chuốc lấy cái khổ.” Tiêu Ngọc vẻ mặt đắc ý.
Trên thực tế, đối với Dương Vũ “nói lung tung” Tiêu Dao không hề có phản cảm, thậm chí trong lòng còn có một cảm giác ngọt ngào. Nhưng Tiêu Ngọc không thừa nhận chính mình có cái loại cảm giác kì lạ này. Đây là một cảm giác kỳ lạ, đến Tiêu Dao cũng không biết làm sao.
“Dù sao chỉ là sớm hay muộn, bây giờ nói cũng đâu có sao.” Đợi đến lúc Tiêu Ngọc buông tay ra, Dương Vũ hít một hơi khí lạnh xoa nơi hông bị véo, nói thầm.
“Anh lại nói lung tung phải không?” Ánh mắt Tiêu Ngọc không chút hảo ý nhìn Dương Vũ đánh giá. Dương Vũ thấy thế vội vàng phủ nhận nói: “Không phải, anh đâu nói gì”
“Đúng rồi, anh mua cho em hai bộ quần áo với nội y, nhưng anh không biết có vừa với người em không, em ăn xong, thì đi thử đi.”
Nghe Dương Vũ nói, mặt Tiêu Ngọc không khỏi đỏ lên. Nghĩ đến chuyện mình mặc nội y mà Dương Vũ đi mua về, Tiêu Ngọc càng cảm thấy xấu hổ. Nội y lại chính là phần quan trọng bên cạnh quần áo, có thể nói, nội y con gái có rất nhiều bí mật. Hơn nữa, trước kia Tiêu Ngọc mua nội y đều đi cùng với bạn, mà hiện tại là Dương Vũ thay cô mua nội y. Điều này thật sự làm cho nàng cảm thấy xấu hổ thẹn thùng. Nhưng nàng nghĩ chuyện đến chuyện gì đó nhịn không được lại nở nụ cười.
“Em cười cái gì?” Nhìn Tiêu Ngọc cười Dương vũ lấy làm lạ hỏi.
“Không có gì.” Liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái, Tiêu Ngọc cố nén cười nhưng không có có cách nào, càng nghĩ càng buồn cười. “Em nghĩ lúc anh mua nội y…” Nói xong, sắc mặt Tiêu Dao nhất thời đỏ lên vì xấu hổ.
Dương Vũ cực kỳ xấu hổ, hắn rốt cuộc cũng biết vì sao Tiêu Ngọc lại cười. “Em còn cười anh, em có biết anh xấu hổ thế nào không?” Nghĩ đến lúc mua nội y trong cửa hàng, mặt Dương Vũ nóng như lửa đốt.
“Hừ hừ… Nếu không phải là vì em anh không đi mua đâu, một đại nam nhân mà đi mua nội y cho con gái, hơn nữa anh cái gì cũng không biết, khi đó xấu hổ muốn chết.” Dương Vũ trợn trắng con mắt tức giận liếc nhìn Tiêu Ngọc nói.
“Cám ơn anh.” Tiêu Ngọc cố nén cười nói lời cảm ơn với Dương Vũ. “Không cần, hy vọng sẽ không có lần sau, nếu có lập lại một lần nữa, có đánh chết anh cũng không đi, mặc kệ em có quần áo để mặc hay không.” Dương Vũ vẫn tức giận như trước.
“Biết rồi, làm gì lại có lần sau?” Tiêu Ngọc vội vàng liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái, tức giận nói. “Bất quá, em vẩn thấy tức cười, tiếc là không nhìn thấy bộ dạng của anh lúc đó, chắc nhìn anh rất buồn cười?” Tiêu Ngọc trong đầu lại hiện ra bộ dạng xấu hổ của Dương Vũ lúc đó.
“Em còn nói.” Dương Vũ tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dao liếc mắt một cái, “Mau ăn đi, anh đi tắm rửa.” Dương Vũ trong lòng xấu hổ, vội lấy cớ đi tắm để tránh.
Sau khi tắm xong đi ra, Tiêu Ngọc đã ngồi trên giường xem TV. Nhìn thấy Dương Vũ đi ra, Tiêu Ngọc quay đầu nhìn. “ Anh tắm kiểu gì mà lâu hơn cả con gái? Mặc cái áo thúi này của anh khó chịu muốn chết.”
Nghe giọng nói oán giận của Tiêu Ngọc, Dương Vũ vội nhìn qua. Tiêu Ngọc đang mặc cái áo của mình nhưng vì dáng người nàng là nguyên nhân nên nhìn nàng cứ như đang mặc váy.
“Khùng khục!” trong cổ họng Dương Vũ phát ra một âm thanh kỳ lạ, ánh mắt Dương Vũ nhìn chằm chăm thân thể Tiêu Ngọc, dần dần lộ ra một tia lục quang.
Lúc này, Tiêu Ngọc đang ngồi xếp bằng trên giường. Bởi vì nàng đang ngồi, nên chiếc áo vốn dài bị nàng buộc lại. Càng làm cho dục hỏa Dương Vũ bốc cháy, phía dưới nút buộc lộ ra đường cong hoàn mỹ vô cùng hấp dẫn.
Nuốt một ngụm nước bọt, Dương Vũ thúc đẩy lực lượng lưu động trong cơ thể, cố miễn cưỡng đè nén dục hỏa thêu đốt, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhìn Tiêu Ngọc nói: “Áo của anh thúi lắm hả? Vậy em cởi ra đi” Nói xong Dương Vũ đã đi tới.
“Em không mặc chẳng phải tiện nghi cho anh nhìn? Huống hồ bên trong em không mặc gì cả.” Nói tới đây, Tiêu Ngọc bổng nhiên đỏ mặt, “Sao mình lại nói ra với hắn, thật là ngốc đến cực điểm!” Tiêu Ngọc trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“ Tốt, không mặc như vậy càng tốt, anh có thể nhìn đã mắt” Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc cười xấu xa.
“Nghĩ hay quá hén!” mặt Tiêu Ngọc đỏ bừng, liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái rồi nhảy xuống giường, đi vào phòng tắm.
Nhìn bộ dạng Tiêu Ngọc chật vật, nụ cười trên mặt Dương Vũ càng thêm nồng đậm
Hồi lâu sau, Tiêu Ngọc cuối cùng cũng thay xong quần áo đi ra.
“Chậc chậc, quần áo mặc rất vừa vặn, nhìn em rất đẹp, ân, ánh mắt anh không sai chút nào?” Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc từ trên xuống dưới. Không thể không nói Dương Vũ mua quần áo rất đẹp, Tiêu Ngọc mặc rất phù hợp.
“Ân, rất vừa và đẹp.” Tiêu Ngọc vẻ mặt thoải mái nhìn Dương Vũ “Cám ơn anh.”
“Ha hả, không cần khách khí, không biết bên trong có phù hợp không?” Dương Vũ lại cười nói
“Chết đi, anh là đồ háo sắc.” Tiêu Ngọc vội vàng trừng mắt nhìn Dương Vũ một cái, tức giận nói.