Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Dương Vũ đi tới bên cạnh Tôn Dương. Cuộc chiến đấu đã kết thúc.

“Anh Tôn, bây giờ mình làm gì?” Nhìn Tôn Dương, Dương Vũ hỏi.

“Bây giờ là bước cuối cùng. Chúng ta đi bắt đám cầm đầu Đại Sa Bang. Bọn chúng đang trốn ở bên trong biệt thự.” Tôn Dương nhìn biệt thự, rồi nói với Dương Vũ.

Trong trận chiến vừa mới xảy ra, Tôn Dương không nhìn thấy những người cầm đầu Đại Sa Bang xuất hiện. Theo như Tôn Dương biết, bọn đầu xỏ của Đại Sa Bang tu vi rất yếu. Lúc chiến đấu, trên căn bản họ đều dựa vào một số người bảo vệ.

Người của Cục an ninh quốc gia đã quét sạch những tên ở bên ngoài, sau đó bao vây biệt thự. Mọi người chỉ đợi Tôn Dương đến hạ lệnh là đột kích vào trong.

Lúc này, cả ngôi biệt thự chìm trong im lặng, thậm chí cả ánh đèn cũng không mở, tối đen như mực, Tôn Dương vẫn chưa hạ lệnh tiến hành đột kích.

“Chị nhìn em làm gì?” Dương Vũ quay lại sau khi có cảm giác Liễu Duyệt ở bên cạnh không ngừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Lát sau, Dương Vũ rốt cuộc không nhịn được, hỏi.

Gương mặt Liễu Duyệt đỏ lên, nhìn Dương Vũ nói: “À, chị chỉ cảm thấy em lúc nãy và bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.”

“Là sao?” Dương Vũ sờ sờ lỗ mũi, “Em vẫn là em mà, có gì thay đổi sao?” Dương Vũ nhìn Liễu Duyệt khó hiểu.

“Vừa rồi trông bộ dạng giết người của em, chị còn tưởng đó không phải là em.”

“Em vẫn bình thường, có gì khác đâu?” Dương Vũ trong lòng cảm thấy buồn cười vì cô nữ cảnh sát quật cường này. Cho tới bây giờ, bọn họ chỉ gặp mặt có ba lần, thì cô ta hiểu được mình bao nhiêu chứ?

“Đi, chúng ta đi thôi.” Vừa nói, Tôn Dương từ trên tường nhảy xuống hướng về phía biệt thự đi tới. Dương Vũ cũng nhảy xuống theo sát phía sau Tôn Dương.

Đi được vài bước, Dương Vũ cảm thấy như thiếu một người, cho nên quay đầu lại nhìn thì thấy Liễu Duyệt đang lúng túng đứng trên tường.

Liễu Duyết thật sự đang bối rối. Thấy Dương Vũ hai người nhảy từ trên cao nhảy xuống một cách dễ dàng, nàng cũng muốn nhảy xuống. Nhưng nàng không có bất kỳ võ kỹ hay dị năng nào như Dương Vũ nên chỉ có thể đứng trên tường ngượng ngùng, lúng túng.

“Sao chị không sớm nói là không biết nhảy chứ.” Dương Vũ lần nữa nhảy lên tường, đồng thời đi đến bên cạnh Liễu Duyệt. Nghe Dương Vũ nói, trên mặt Liễu Duyệt càng lộ vẻ xấu hổ.

“Em làm gì vậy?” Liễu Duyệt chợt thấy thắt lưng căng thẳng. Có một cánh tay đang ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của mình. Vừa quay lại nhìn thì thấy đúng là cánh tay của Dương Vũ, Liễu Duyệt sắc mặt đỏ bừng, nổi giận quát Dương Vũ một tiếng.

“Ôm chị nhảy xuống chứ làm gì.” Vừa nói Dương Vũ giữ chặc tay phải rồi tung người nhảy từ trên tường nhảy xuống.

“A!” Giống như đang đằng vân giá vũ hướng mặt đất rơi xuống. Liễu Duyệt không hỏi kinh hãi kêu thất thanh một tiếng, mắt nhắm chặc, hai tay không tự chủ ôm chặc lấy người Dương Vũ.

“Này, này…! Đến mặt đất rồi.” Mặc dù nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, mà Liễu Duyệt lại đang ôm chặc Dương Vũ, hai gò ngực mềm mại ép sát vào người làm cho Dương Vũ không khỏi nổi sắc tâm(nguyên văn: tâm viên ý mã). Nhưng Dương Vũ biết bây giờ không phải là lúc hưởng thụ, bởi vì Dương Tôn đã hạ lệnh đột kích.

“Đến mặt đất rồi sao?” Liễu Duyệt mở mắt, nhìn Dương Vũ hỏi.

“Tới rồi, chị có thể buông tay ra được chứ? Em cầm lòng không được rồi này” Dương Vũ cúi đầu nhìn hai tay Liễu Duyệt đang ôm chặc thắt lưng của mình, ánh mắt có chút chế nhạo.

“Cái này…chỉ là vô ý thôi.” Liễu Duyệt xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhanh chóng rút tay lại giống như bị rắn độc cắn. “Bây giờ chị ở đây, không nên qua đó.” Dặn dò Liễu Duyệt xong, Dương Vũ hăng hái chạy về phía trước, bởi vì những người khác đã sắp đánh vào biệt thự.

“Thình thịch …”

Đang lúc một ít người của Cục An Ninh Quốc Gia vừa đi vào cửa biệt thự, bỗng nhiên có một trận hỏa quang từ bên trong biệt thự phát ra. Một loạt tiếng súng nổ vang như xé tan cả màn đêm.

“Cẩn thận, đối phương có súng!” Một người của Cục An Ninh Quốc Gia kịp thời phản ứng quát lớn một tiếng cảnh báo. Tiếc là đã không còn kịp nữa. Mấy người vừa tiến vào biệt thự trước tiên đã bị trúng đạn, hét lên rồi gục xuống.

“Mẹ kiếp!”

Nhìn thấy người mình trúng đạn ngã xuống đấy, Phùng Chí giận dữ quát một tiếng rồi hướng Phương Tuấn ra hiệu. Sau đó hai người liền phá cửa sổ bên cạnh tung người nhảy vào.

Sau mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng súng thưa thớt dần và cuối cùng, trời đất trở lại trong yên lặng.

“Có thể tiến vào.” Giải quyết xong mấy tay súng, Phương Tuấn hướng về những người ở phía ngoài quát to một tiếng, rồi hắn dọc theo thang lầu định đi lên tầng hai để bắt bang chủ Đại Sa Bang.

“Tích tắc, tích tắc.” Tinh thần lực của Phương Tuấn lập tức phát hiện được một âm thanh kỳ quái. Nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.

Sau đó, sắc mặc của hắn liền lập tức biến đổi. Hắn đã nhìn thấy gì? Hắn thấy được một chuỗi số màu đỏ đang nhấp nháy(Biên: cái này là bom hẹn giờ ấy mừ)

“Móa nó, nơi này có bom. Mau lui lại.” Phương Tuấn rống một tiếng, lắc mình phóng nhanh ra ngoài. Lúc ra tới cửa biệt thự, hắn liền thuận tay mang theo hai người đã bị trúng đạn lúc nãy.

“Mau lui lại, bên trong có bom sắp nổ!” Phương Tuấn hét lớn một tiếng, rồi liền phóng nhanh ra xa. Nghe tiếng hét giận dữ của Phương Tuấn, tất cả mọi người liền nhanh chóng rút lui về phía sau.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Mọi người còn chưa kịp rút lui ra xa thì đã nghe được một loạt tiếng nổ khủng khiếp. Tiếp theo, cả ngôi biệt thự cũng nổ tung cùng với ánh lửa bốc lên cao. Áp lực khổng lồ cũng tản mát khắp nơi.

“Không xong!” Dương Vũ quát to một tiếng. Xoay người lại rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người Liễu Duyệt. Liễu Duyệt còn chưa kịp phản ứng thì Dương Vũ đã ôm nàng thật chặc vào trong lòng ngực mình rồi hét lớn: “HỏaTường!”

“Oành!” một tiếng, một bức tường lửa cực lớn liền hiện ra chắn sau lưng Dương Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK