“Em không nên cựa quậy.” Hỏa Phượng Hoàng vừa mới nhúc nhích thì Dương Vũ vội vàng nói. Vốn ôm ấp một mỹ nữ có thân hình bốc lửa trong lòng đã làm cho Dương Vũ một phen khổ sở rồi. Huống hồ mỹ nữ này không những dáng người nóng bỏng, điểm làm chết người là toàn thân cao thấp chỉ được che đậy bởi chiếc áo mỏng manh của Dương Vũ.
Áo vốn đã mỏng, Dương Vũ lại ôm Hỏa Phượng Hoàng trong tay. Chổ thân thể tiếp xúc, hai người đều cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của đối phương.
Càng chết hơn nữa chính là mặt Hỏa Phượng Hoàng quay vào trong lòng Dương Vũ ... Bị Dương Vũ ôm chặc, chiếc áo mỏng manh căn bản là không thể che dấu dáng người khiêu gợi của Hỏa Phượng Hoàng. Hai gò gực của nàng gắt gao dán sát vào ngực Dương Vũ. Thậm chí, Dương Vũ còn có thể cảm giác được hai đầu nhủ hoa.
Dưới tình huống chảy máu mủi như vậy. Dương Vũ không phải là thánh nhân, cũng không phải Liễu Hạ Huệ mà chỉ là một nam nhân bình thường. Gặp tình huống như vậy tất nhiên cũng có phản ứng nam nhân. Nhưng đây thuần túy chỉ là phản ứng của thân thể.
Dương Vũ cố gắng không để ý đến Hỏa phượng Hoàng. Nhưng cho dù là vậy, thân thể của Dương Vũ vẫn nổi dậy phản ứng mãnh liệt.
Mà bây giờ, Hỏa Phượng Hoàng lại vặn vẹo thân thể, làm cho Dương Vũ phản ứng càng mạnh hơn. Lúc mới bắt đầu đi, Dương Vũ cố đi một mạch không nói gì. Nhưng Hỏa Phượng Hoàng cứ vặn vẹo trong lòng càng lúc càng lợi hại, cuối cùng Dương Vũ mới đánh tiếng bảo Hỏa Phượng Hoàng nằm yên.
Nếu nàng tiếp tục cựa quậy, Dương Vũ không dám bảo đảm là mình sẽ làm ra chuyện gì.
Lúc này, sắc mặc Hỏa Phượng Hoàng đã đỏ bừng. Cảm nhận được khí tức nam nhân từ trên người của Dương Vũ ngày càng mãnh liệt, Hỏa Phượng Hoàng lại càng không được tự nhiên, thân hình vặn vẹo càng lúc càng lợi hại. Nhưng sau khi bị Dương Vũ nhắc nhở, Hỏa Phượng Hoàng quả thực nằm yên. Nàng cũng cảm giác làm như vậy có gì đó không ổn.
“Em cũng thật là nặng.” Dương Vũ bỗng nhiên nói với Hỏa Phượng Hoàng, muốn mượn chuyện này phân tán chú ý của hai người, tránh tình trạng xấu hổ như vừa rồi.
“Em rất nặng sao?” Hỏa Phượng Hoàng nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Dương Vũ. Nàng tựa hồ cảm giác mình không nặng. Bởi vì lúc này mặt Dương Vũ không đỏ, hơi thở không gấp, bế nàng như không có dùng chút sức nào. Nếu như nàng thật sự là nặng thì e rằng Dương vũ phải dùng nhiều mới đúng.
“Cũng không hẳn. Lần trước anh bế em đi qua Tân trấn. Hai tay như muốn liệt luôn” Dương Vũ cười nói. Có điều hắn hơi khoa trương một chút. Mặc dù lúc đó cánh tay hắn có chút tê dại, nhưng chút tê dại này làm sao có thể làm khó được người có dị năng như Dương Vũ. Chỉ cần lưu chuyển dị năng, cảm giác tê dại nơi cánh tay lập tức sẽ biến mất.
“Anh bế em đi ngang qua Tân trấn?” Hỏa Phượng Hoàng kinh ngạc nhìn Dương Vũ hỏi. Nàng biết Dương Vũ lần trước đã đưa nàng trở về nhà, nhưng không hề nghĩ Dương Vũ đã bế mình về. Dương Vũ cũng chẳng có nói với bất cứ ai, hiển nhiên người khác sẽ cho rằng Dương Vũ đã thuê xe đưa về.
“Cũng không phải. Lúc đó cả người em máu chảy đầm đìa, xe taxi đi ngang đều không dám dừng lại. Anh chỉ có thể bế em về.” Dương Vũ tùy ý nói.
“Cảm ơn anh!” Mặc dù Dương Vũ nói như không có gì, nhưng cũng đủ làm cho Hỏa Phượng Hoàng bội phần cảm động. Lúc đó, hai người bọn họ mới gặp mặt nhau lần đầu, có thể nói là bình thủy tương phùng. Dương Vũ vốn có thể bỏ mặt nàng, nhưng không những Dương Vũ cứu nàng, mà còn không ngại đường xa đưa nàng về nhà. Làm sao Hỏa Phượng Hoàng lại không cảm động cho được.
“Em lại nữa rồi. Chúng ta có quan hệ gì chứ? Chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.” Dương Vũ thản nhiên nói.
“Được rồi. Chúng ta đón xe về đi. Chắc chắn bây giờ sẽ không có người nào từ chối.” Sau khi đi được một đoạn, hai người bọn họ đã ra tới ngoài đường lộ. Từ Tân trấn đi đến các nơi khác đều phải đi qua con đường này. Trên đường xe cộ tấp nập, không ngừng qua lại.
Vừa đặt Hỏa Phượng Hoàng xuống đất thì đúng lúc có một xe taxi chạy tới, Dương Vũ đưa tay vẫy xe.
May mắn, tuy chủ xe cũng có chút kỳ quái nhìn hai người, nhưng cuối cùng cũng dừng xe lại.
“Đi…”
“Không nên đến nhà em.” Dương Vũ vừa định bảo tài xế chở đến nhà Hỏa Phượng Hoàng thì nàng đã vội vàng cắt ngang. Dương Vũ quay lại không hiểu, nhìn Hỏa Phượng Hoàng nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Với tình trạng của em như vậy làm sao có thể về gặp họ được? Nếu như bị ba em biết, ông nhất định sẽ cho rằng em cùng với anh … Cái kia ..” Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt đỏ bừng, liếc Dương Vũ ấp úng.
“Vậy chứ đi đâu?” Dương Vũ đảo cặp mắt trẳng dã. “Đương nhiên là đi tới chỗ của anh.” Hỏa Phượng Hoàng cười hì hì.
“Lại đi đến chỗ của anh?” Dương Vũ thất kinh kêu lên.
“Tại sao anh lại phản ứng như vậy?” Hỏa Phượng Hoàng thắc mắc nhìn Dương Vũ hỏi.
“Không có chuyện gì.” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng trên người chỉ mặc chiếc áo của mình liếc một cái, rồi quay sang nói tên khách sạn với tài xế, Nhưng trong lòng thầm nói: “Lần này bất luận như thế nào cũng không đi.” Dương Vũ lại nghĩ đến lần đi mua đồ lót khi Tiêu Ngọc đến chỗ mình.
Bây giờ chuyện này lại tái diễn. Nhưng cho dù có đánh chết Dương Vũ nhất định cũng sẽ không đi mua đồ lót cho Hỏa Phượng Hoàng. Chuyện mắc cỡ như vậy, Dương Vũ không muốn một lần nữa xảy ra trên người mình.
Vừa bước vào đại sảnh khách sạn, Dương Vũ đã cảm giác được có nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình. Đặc biệt là ánh mắt của hai cô gái kia càng làm cho Dương Vũ mất tự nhiên. Lần trước mình bị lột trần mang theo Tiêu Ngọc trở về cũng gặp phải hai cô này..
“Đi nhanh lên.” Dương Vũ lúng túng kéo theo Hỏa Phượng Hoàng chạy vào trong thang máy, bỏ lại sau lưng những ánh mắt đang lộ vẽ kỳ quá