Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có quà cho anh?" Nụ cười trên mặt Dương Vũ càng thêm đậm. Hắn vừa mới cho Chu Dĩnh một phần đại lễ, mà Tiêu Ngọc lại đem lễ vật tới cho hắn? Dương Vũ cũng có chút kỳ quái.

Vội vã chạy trở về dưới khách sạn, Dương Vũ lập tức phát hiện Tiêu Ngọc đã đứng chờ hắn từ rất lâu. Lúc này trên người Tiêu Ngọc mặc một chiếc áo hơi rộng, phía dưới quần short và đôi giầy bó.

Tối nay, Tiêu Ngọc rất bình thường, không hề trang điểm gì đặc biệt. Nhưng Dương Vũ nhìn thấy bộ dạng này của nàng lại đặc biệt yêu thích. Có thể nói bộ dạng lúc này của Tiêu Ngọc đã đánh trúng tử huyệt của Dương Vũ. Nhất là đôi giầy cộng thêm bộ tất chân chính là nơi hấp dẫn nhất. Thậm chí, nếu nàng chịu mặc trang phục của những cô bé nữ sinh thì sức hấp dẫn đối với hắn càng tăng thêm bội phần!

"Để em chờ lâu rồi." Dương Vũ đi tới bên cạnh Tiêu Ngọc nhẹ nhàng nói.

Tiêu Ngọc chỉ lắc đầu, nhìn Dương Vũ thản nhiên cười: "Không có, em cũng chỉ vừa mới đến." Nhìn khuôn mặt cười như hoa của Tiêu Ngọc, Dương Vũ cũng vui vẻ. Tâm trạng chiến đấu, giết người khi nãy đã biến mất không còn chút nào.

"Em muốn đi tắm." Tiêu Ngọc cầm túi xách trên tay bỏ qua một bên, nhìn Dương Vũ nói. Mà Dương Vũ tựa hồ lúc này mới chú ý đến túi xách trên tay Tiêu Ngọc.

Dương Vũ vẫn cho đó chính là món quà Tiêu Ngọc tặng mình. Nhưng không nghĩ tới đó quần áo Tiêu Ngọc mang kèm theo.

"Rốt cuộc là quà gì đây ta?" Tiêu Ngọc đi vào phòng tấm. Trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Vũ. Lúc này Dương Vũ cũng nằm trên giường đoán già đoán non món quà Tiêu Ngọc sắp cho mình.

Nhưng Dương Vũ không thể nào đoán được Tiêu Ngọc đem quà gì tặng mình. Lúc nãy, Dương Vũ cũng đã có hỏi Tiêu Ngọc rốt cuộc muốn cho mình cái gì, nhưng Tiêu Ngọc chỉ mỉn cười lắc đầu. Dương Vũ phát hiện thấy tối nay Tiêu Ngọc có chút là lạ. Trong nụ cười của nàng có pha chụt thẹn thùng.

"Tiêu Ngọc, quà của em đâu?" Lúc này Tiêu Ngọc đã từ trong phòng tắm đi ra. Cho nên Dương Vũ liền tra hỏi

Tiêu Ngọc chỉ cười ngượng một tiếng, liếc Dương Vũ một cái, nói tiếp: "Anh đi tắm trước đi, lát nữa em sẽ nói cho anh biết."

"Bây giờ tiết lộ một chút không được sao?" Dương Vũ thấp giọng nói thầm.

Tiêu Ngọc nghe vậy liền liếc Dương Vũ lần nữa, "Nhanh đi tắm, nếu không chút nữa em cũng không nói, đồ khỉ tò mò nhà anh."

"Đi thì đi." Dương Vũ tung mình từ trên giường nhảy xuống. Lấy bộ đồ chạy vào phòng tắm. Loáng một cái hắn đã chạy ra. Khi hắn trở ra thì đèn chính trong căn phòng đã tắt. Lưu lại chỉ là ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường.

Mà Tiêu Ngọc lúc này lại là nửa nằm ngồi ở trên giường.

Nhìn tình cảnh này, Dương Vũ cảm giác được một trận kỳ quái."Có ý gì đây?" Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc hỏi.

"Anh xong rồi à? Tốt lắm, tới cạnh em." Vẻ mặt Tiêu Ngọc ngượng ngùng, hướng Dương Vũ chỉ chỉ chỗ cạnh mình nói.

"Không phải là anh đang tò mò về món quà em dành cho anh sao?" Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ ánh mắt có chút lóe lên, mà sắc mặt của nàng cũng từ từ xấu hổ đỏ lên.

Dương Vũ gật đầu, ngồi ở trên giường, nhích tới gần bên người Tiêu Ngọc. Nhìn sắc mặt Tiêu Ngọc trở nên đỏ hồng, Dương Vũ trong lòng càng kỳ quái .

"Quà gì đây?" Nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Tiêu Ngọc, Dương Vũ vội vàng hỏi.

"Anh rất muốn biết sao?" Tiêu Ngọc ngồi dậy, nhích tới gần bên người Dương Vũ. Một làn hương xông vào mũi, ánh mắt Dương Vũ co rụt lại, bởi vì, Tiêu Ngọc ngồi dậy, vốn là cái chăn đang che đậy thân thể liền rớt xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết của Tiêu Ngọc.

Ánh đèn mở ảo, quần áo nữa kín nữa hở, hương thơm thoang thoảng, chỉ hai chữ để nói lên tình huống này: mập mờ. Mà động tác phía sau của Tiêu Ngọc lại càng làm cho tim Dương Vũ nảy lên.

"Giờ em sẽ nói cho anh biết." Trong khi nói chuyện, hai tay Tiêu Ngọc cũng choàng lên bả vai Dương Vũ, cuối cùng di chuyển tới gáy của hắn, đồng thời, Tiêu Ngọc cũng chầm chậm kéo hắn lại gần.

Hơi thở như lan!

Dương Vũ có thể nghe được tiếng đập liên thanh của trái tim.

"Lễ vật của em chính là …(tự hĩu nhá các bợn ." Câu nói vừa thốt ra, gương mặt Tiêu Ngọc lập tức đó lên như vừa uống rượu.

Nghe Tiêu Ngọc nói, Dương Vũ liền lập tức ngơ ngác một chút. Sau đó hắn liền nghe tim đập liên hồi.

"Thích không?" Khuôn mặt Tiêu Ngọc đỏ bừng nhìn Dương Vũ, giọng nói nhỏ như muỗi kiu. Đồng thời, đầu cũng dần dần hướng về phía Dương Vũ.

Kích động! Cảm động! Dương Vũ lúc này chỉ có hai loại tâm tình này! Ngửi hương thơm từ người Tiêu Ngọc truyền đến, nhìn khuôn mặt Tiêu Ngọc đang nhắm mắt lại nhưng vẫn đỏ bừng, nếu lúc này Dương Vũ còn không hiễu rõ tâm ý Tiêu Ngọc, vậy hắn cũng không phải là Dương Vũ rồi.(không bằng cả thái giám ấy chứ )

Không chút nghĩ ngợi, Dương Vũ liền áp tới, nhẹ nhàng hôn lên Tiêu Ngọc.

Đầu giường đèn đã tắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt...

Đêm nay, Dương Vũ rất kích động. Hắn thật hạnh phúc. Đêm nay, hắn cũng nhớ lại buổi tối của kiếp trước, khi đó hắn và Tiêu Ngọc đồng dạng...

Nhưng đêm nay, là lần Dương Vũ hạnh phúc nhất .

"Cuộc đời này, anh sẽ tuyệt đối không phụ em!" Nhìn Tiêu Ngọc đang gối đầu lên cánh tay mình ngủ say, trong lòng Dương Vũ thầm thề với Tiêu Ngọc.

Đối với đêm nay, Dương Vũ cảm thấy khá kinh ngạc. Nhưng nhiều hơn là sự mừng rỡ đan xen với hạnh phúc. Hiện tại Tiêu Ngọc chủ động hiến thân, ý vị như thế nào? Dương Vũ không cần nghĩ cũng biết.(phải nói là anh em độc giả xem không cần nghĩ cũng biết hắn có ý vị gì)

Hắn cũng biết, Tiêu Ngọc phải hạ bao nhiêu quyết tâm để làm việc này. Hắn biết Tiêu Ngọc tuyệt đối không phải là người tùy tiện. Nhưng hiện tại Tiêu Ngọc lại chủ động. Điều này làm cho Dương Vũ cảm kích cực kỳ, đồng thời hắn cũng kiên định không bao giờ phụ Tiêu Ngọc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK