Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi dọc theo con đường quen thuộc của ngày hôm qua, Dương Vũ lại một lần nữa đứng trong trường học.

Lúc này hẳn là thời gian tan lớp, Dương Vũ đi đến nơi hôm qua đã gặp Tiêu Ngọc, dưới táng cây ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Ngọc.

“Uy” – Tiêu Ngọc rất nhanh nhận điện thoại.

“Anh đang ở nơi gặp mặt em lần đầu tiên hôm qua. Em nếu có thời gian, mau xuống gặp Anh”. Dương Vũ nói.

“Anh cái tên này” – Tiêu Ngọc im lặng một hồi, người này cũng thật sự là có ý nha. Bọn họ bất quá là mới biết nhau hôm qua thôi, thế mà hôm nay hắn chủ động đến tìm mình. Tiêu Ngọc trong lòng không muốn nhưng cũng không có ý tứ cự tuyệt Dương Vũ đành bất đắc dĩ từ phòng học chạy xuống.

Nhìn thoáng qua Tiêu Ngọc, không đợi nàng lên tiếng, Dương Vũ liền nói trước: “Anh tới là hỏi em có tin tức của bạn anh chưa”. Vừa nói trên mặt Dương Vũ còn hiện lên một tia thần sắc gấp gáp, hiển nhiên là hắn đang giả vờ.

Tiêu Ngọc đảo cặp mắt trắng dã, đối với Dương Vũ nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi: “Nào có nhanh như vậy a, còn chưa hết một ngày, em cũng vừa mới ra khỏi lớp thôi”.

“Như vậy sao” Giọng Dương Vũ nghe có hơi thất vọng. Thật ra thì trong lòng Dương Vũ một chút thất vọng cũng không có, người bạn cũ mà hắn nói hoàn toàn không tồn tại, nhưng Dương Vũ còn muốn diễn trò, dù sao kịch hay như vậy mà để phát hiện sớm, nói không chừng Tiêu Ngọc sẽ trở mặt, không nhận hắn a.

“Yên tâm đi, hôm nay nhất định sẽ có tin tức, anh không nên gấp như vậy nha, dù sao cái anh có bây giờ chính là thời gian, anh còn ở đây vài ngày nữa mà.” Nhìn thấy thần sắc Dương Vũ, Tiêu Ngọc vội vàng an ủi.

Dương Vũ cười thầm trong lòng, không nghĩ tới Tiêu Ngọc bây giờ đơn thuần như vậy. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mình thích nàng chăng?

“Nhưng anh không có thời gian, anh muốn biết chính xác thời gian để còn trở về trường ôn tập, nếu không đến lúc thi rớt đại học Hoa Hạ, chẳng phải là anh tổn thất lớn sao?”

Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc cười nói.

“Tổn thất cái gì? Không phải chỉ là rớt đại học Hoa Hạ thôi sao?” Tiêu Ngọc giả vờ lảng tránh.

“Nguyên nhân chính cũng không phải chỉ vậy, chủ yếu là nếu như anh không thi đậu, vậy em không thể trở thành bạn gái của anh. Đây là một việc rất đáng tiếc nha.” Dương Vũ cười nói.

“Em chính là hi vọng anh thi rớt, thi rớt càng tốt” – Tiêu Ngọc tức giận nói, sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ nói:

“Em cảnh cáo anh, không được đem chuyện em làm bạn gái anh nói lung tung, bị nghe được sẽ không hay, nhất là bây giờ lại đang ở trong trường.”

“Sợ cái gì, dù sao mấy tháng sau em cũng trở thành bạn gái của anh, nói trước một chút thì có quan hệ gì.” Dương Vũ trả lời vẻ không sao.

“Cắt, đó là anh tự cho như vậy thôi, chờ anh thi đậu Đại học Hoa Hạ rồi nói sau, đừng vội đắc chí.”

“Chỉ là muốn nhắc nhở em một chút thôi, hi vọng em sẽ không quên.”

“Chuyện bổn tiểu thư đã đáp ứng thì chưa bao giờ quên, đặc biệt là anh nói là nếu thua sẽ mời em đi chu du khắp thế giới. Anh về chuẩn bị tiền đi, nếu lúc đó anh không có nhiều tiền như anh nói thì……hừ hừ……Dù đem anh đi bán em cũng làm.” Vừa nói Tiêu Ngọc còn cố ý dùng ánh mắt nhìn Dương Vũ từ trên xuống dưới. “Nhưng xem cái bộ dáng của anh, dù bán cũng không được bao nhiêu tiền rồi.”

Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã “Thế hiện tại trông anh không đáng giá sao?” Vừa nói Dương Vũ vừa tự làm gương mặt trông có vẻ rất tuấn tú.

“Anh mà đáng giá?” Tiêu Ngọc phủi một cái: “Anh cách đáng giá còn xa lắm.”

“Thôi được rồi, em không thèm nói với anh nữa, em phải về học. Còn chuyện kia, có tin tức gì em sẽ báo với anh, anh về trước đi.”

Sau khi nói xong, Tiêu Ngọc vội vã quay về lớp học. Nhìn thân hình Tiêu Ngọc biến mất vào lớp học, Dương Vũ sau khi nhớ kỹ lớp học của nàng rồi thản nhiên dạo chơi khắp sân trường.

Dương Vũ mặc dù là lần thứ hai tới nơi này nhưng cũng chưa tìm hiểu hết. Sau khi đi tham quan toàn bộ khu trường, trong lòng Dương Vũ đầy cảm thán, đúng là chổ của người có nhiều tiền a.

Mặc dù là trường trung học nhưng kích thước cơ hồ không sai biệt lắm so với một trường Đại học. Trường học, kí túc xa, thư viện, phòng thí nghiệm, sân thể dục toàn bộ đều có đủ, hơn nữa những nơi này được trang bị vô cùng đắc tiền, Nếu so với ngôi trường trung học Cẩm Tú mộc mạc kia thì nơi đây chính là thiên đường rồi.

Ở trong sân trường một lúc lâu, Dương Vũ liền hướng cổng trường đi ra ngoài. Lúc hắn đi qua, hai nhân viên bảo vệ lại dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, xem bộ dạng hoài nghi của bọn họ giống như muốn tiến lên chất vấn Dương Vũ.

Đi ở Tân trấn, hắn chợt thấy lạ lẫm. Nơi đây ngoại trừ Tiêu Ngọc, hắn cũng không biết được ai. Bởi vì tính luôn kiếp trước của hắn mà nói, hắn muốn biết người ở nơi này còn phải qua vài năm nữa. Có lẽ hiện tại những người đó cũng chưa làm việc ở nơi này.

Đi khắp nơi trên đường không mục đích, Dương Vũ cũng không biết ruốt cuộc mình đang làm gì. Bỗng nhiên Dương Vũ ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy mình đang đứng trước cổng một ngân hàng. Đúng lúc này có một chiếc xe tải dừng lại trước mặt Dương Vũ.

Cửa xe mở ra, mấy nhân viên bảo an vác súng xuống trước, một người bảo vệ mang theo một chiếc vali lớn đi vào ngân hàng.

“Không biết súng của họ có đạn thiệt hay không, lúc này mà có người tới cướp bóc thì thật là náo nhiệt” Trong lòng Dương Vũ bỗng có một ý nghĩ thật buồn cười.

Trong ngân hàng rất đông người. Dương Vũ không khỏi cảm thán một tiếng: “Bây giờ mọi người ngày càng có nhiều tiền, không việc gì cũng đi ngân hàng vay vốn.” Dương Vũ lắc đầu, dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, thôi thì qua đó tham gia náo nhiệt vậy, tiện thể xem thử cái thẻ anh Tôn Dương cho mình ruốt cuộc có bao nhiêu “ Tiền tiêu vặt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK