Ngày hôm sau, khi bình minh ló dạng. Dương Vũ đã dậy thật sớm. Không có biện pháp, Dương Vũ muốn trở về lớp. Chẳng qua là Tôn Dương nói mua cho hắn một bộ y phục nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đưa tới.
“Sao vậy? Muốn gấp rút trở về đi học hả?” Trải qua một đêm chung đụng, hai người bọn họ đã gần như thân thiết. Tôn Dương đã thôi không lãnh đạm mà hai người có vẻ nhưng là những người bạn đã quen biết lâu lắm rồi.
Đối với thân phận của Tôn Dương, Dương Vũ hoàn toàn không biết gì, ngoại trừ việc Tôn Dương làm việc cho chính phủ. Những thứ khác, Tôn Dương một chữ cũng không tiết lộ.
“Đúng vậy.” Dương Vũ cười bất đắc dĩ rồi tuột xuống khỏi giường.
“Với bản lãnh của em, không cần đi học cũng có thể lăn lộn giang hồ. Vậy tại sao em lại còn đi học làm gì? Hơn nữa, nhìn em đâu giống người tuân thủ điều lệ, chế độ của trường học.” Tôn Dương cũng ngồi dậy, cười nói với Dương Vũ.
Dương Vũ nghe vậy thì ngẩn người ra. “Đúng vậy, bây giờ mình không những có dị năng mà còn có cổ võ. Với bản lãnh hiện thời của mình, có thể lặn lộn ngoài xã hội rồi. Vậy tại sao mình còn để ý đến việc đi học chứ?”
“Có thể là bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của người thế hệ trước.” Dương Vũ tự giễu. Học đại học là điều hắn vẫn thường mơ ước. Hơn nữa, thi đậu đại học Hoa Hạ cũng là điều mơ ước của hắn sau khi sống lại.
Cho dù Dương Vũ không cần đi học thì đến lúc tham gia thi tốt nghiệp trung học cũng nhất định có thể thi đậu đại học Hoa Hạ. Đây không phải là khoe khoang mà thực sự Dương Vũ có bản lãnh này.
“Ha ha.” Dương Vũ cười, không trả lời câu hỏi của Tôn Dương.
” Đúng rồi, sau này em có tính toán gì không?” Tôn Dương bỗng nhiên nhìn về phía Dương Vũ
“Sau này?” Dương Vũ giật mình suy nghĩ. Sau này không phải là lên đại học, tán gái để cho những tiếc nuối của kiếp trước không xảy ra ở kiếp này. Dĩ nhiên, sống tiêu dao tự tại mới là mục tiêu lớn nhất của Dương Vũ.
“Đi học, có công việc, lấy vài người đẹp về làm vợ.” Dương Vũ cười nói.
“Công việc? Tốt nghiệp đại học xong thì tùy tiện tìm một công việc văn phòng làm sao?”
“Đúng vậy. Với xã hội bây giờ chỉ có thể làm như vậy thôi.” Dương Vũ nhún vai thản nhiên, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Có cuộc sống như thế coi như là không tệ rồi. Còn hơn là sống thê thảm giống như kiếp trước, cả bữa ăn cũng không có.”
“Ha ha.” Tôn Dương cười một tiếng. “Không phải là anh giễu cợt em, nhưng những ước mơ này quá ư là tầm thường đơn giản, chỉ cần tìm một công việc bình thường mà làm. Nói như em, em chỉ có thể đủ tiền nuôi sống bản thân, trong khi em lại còn muốn nuôi vợ. Nghe em mới vừa nói giống như mục tiêu của em không chỉ có một người vợ. Thử hỏi, em có tiền nuôi các nàng sao? Không có tiền thì sẽ không có ai lấy đâu.”
Dương Vũ sửng sốt, “Đúng vậy, mình suy nghĩ thật là quá đơn giản. Nếu như không có tiền, cho dù có người chịu lấy mình, thì mình làm sao có thể để cho các nàng theo mình chịu khổ được? Mà ở trong đời sống thực tế, không có tiền chẳng khác nào không có gì hết!”
“Đến lúc đó, cả mình còn không nuôi sống nổi mình thì làm sao nuôi gia đình? Đó là một vấn đề. Mà Tôn Dương hắn lại có ý gì?” Nghĩ tới đây, Dương Vũ nghi ngờ nhìn Tôn Dương.
“Mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu quả thật như em nói, thì thật là đáng tiếc.” Tôn Dương cười nói, “Với bản lãnh hiện giờ của em...” Tôn Dương lắc đầu, im lặng không nói tiếp.
“Anh nói những lời này là có ý gì?” Dương Vũ nghi ngờ hơn, tựa hồ Tôn Dương đang khéo léo nhắc nhở gì đó.
“Cộp, cộp!” Đúng lúc, bên phía ngoài thuyện có tiếng gõ cửa. “Y phục của em đến.” Tôn Dương vừa nói vừa đứng lên đi tới mở cửa, cũng không trả lời câu hỏi của Dương Vũ.
Quả nhiên sau khi cánh cửa mở ra, một người trẻ tuổi mặc cảnh phục đang đứng ở trước cửa tay ôm mấy túi đồ.
“Đem để y phục xuống, rồi anh ra ngoài đi.” Tôn Dương hướng về phía anh cảnh sát mà nói.
“Dạ.” Người cảnh sát đáp, để xuống y phục rồi rời khỏi.
“Dương Vũ, thời gian đã không còn nhiều, mau thay đổi y phục rồi đến trường.” Tôn Dương đóng cửa lại rồi quay đầu nói với Dương Vũ. Thật ra thì không cần Tôn Dương nói, Dương Vũ cũng đã mở túi ra để lấy y phục mặc lên. Đợi đến lúc Tôn Dương nói thì Dương Vũ đã mặc xong quần rồi.
“Giờ cũng trễ rồi, em đi về trước.” Chỉ chốc lát sau, Dương Vũ đã mặc xong y phục rồi vội vã chạy ra ngoài.
“Duơng Vũ, khi trở về ráng suy nghĩ cho thật kỹ. Có cơ hội anh sẽ tìm em.” Trước khi đi, Tôn Dương nói với Dương Vũ những lời khó hiểu.
“Được em sẽ suy nghĩ lại.” Dương Vũ vội vã vừa chạy vừa đáp lại. Mãi khi chạy xuống hết một tầng lầu, Dương Vũ mới bật ngửa, “Muốn mình suy nghĩ cái gì? Đúng là điên. hề hề....” Tự giễu một chút rồi Dương Vũ tiếp tục chạy xuống, ngay cả thang máy cũng không đợi.
“Ý....Dương Vũ, tại sao em lại ở chỗ này?” Mới vừa ra đến đường, Dương Vũ liếc thấy nơi trước sân trước có hai người cảnh sát. Một trong hai kinh ngạc hỏi khi thấy Dương Vũ vội vã chạy xuống.
Nghe vậy, Dương Vũ nhìn sang, nhận ra người này chính là nữ cảnh sát xinh đẹp mà mình có duyên gặp một lần, Liễu Duyệt, còn người bên cạnh nàng chính là người đang hợp tác với nàng, đồng chí Lập Minh.
“Sớm vậy.” Ba người họ coi như có duyên gặp một lần nên Dương Vũ dừng lại cùng họ bắt chuyện.
“Dương Vũ, tại sao em lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là…?” Trên mặt Liễu Duyệt lộ ra thần sắc “mập mờ”, nhìn Dương Vũ nói.
Thấy thần sắc của Liễu Duyệt, Dương Vũ cũng biết đối phương hiểu lầm. “Không phải như chị nghĩ đâu. Bây giờ đã trễ, em đi trước.”
Cũng không để ý đến thần sắc mập mờ của Liễu Duyệt, Dương Vũ lập tức chạy ra ngoài. Mà Dương Vũ không biết rằng tối hôm qua Liễu Duyệt Nhi mấy người đã tới hỏi thăm người bán hàng về chuyện bảo cảnh sát.
“Ha ha.” Nhìn Dương Vũ thân hình chạy nhanh như bay, Liễu Duyệt Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười: ”Đã mướn phòng rồi còn xấu hổ, thời buổi này chuyện mướn phòng không phải là chuyện rất bình thường sao?
“Sư muội.” Đứng kế bên, Lập Minh kêu Liễu Duyệt một tiếng.