“Không biết tên Lý Bân sao rồi.” Xuống khỏi vách núi, Dương Vũ liền đi tới con đường gần đó. Lúc này, con đường do nước sông tràn lên làm ướt sũng.
Nghĩ đến Lý Bân, Dương Vũ liền ngứa răng. Vốn là hắn cùng Lý Bân hai người quyết chiến. Vậy mà tên Lý Bân lại dẫn ra tên Cùng Kỳ khốn kiếp kia giúp sức. Nếu không phải Chu Tước kịp thời thức tỉnh, có lẽ mình đã bị Cùng Kỳ giết chết.
“Tên khốn nạn đó tốt nhất là đã chết.” Dương Vũ mắng một tiếng. “Lý Bân tên khốn kiếp này dám mang Cùng Kỳ ra giết tao. Hừ.” Dương Vũ càng nghĩ càng giận, hận không được đánh cho Lý Bân chết đi.
“Vạn lần đừng để tao tìm được mày, nếu không, hừ, hừ!” Dương vũ bắt đầu tìm kiếm xung quanh vùng phụ cận. Hắn tìm mãi mà vẫn không tìm thấy tung tích của Lý Bân.
“Có khi nào tên khốn kia bị đánh tan xương nát thịt rồi không?” Dương Vũ trong lòng nghĩ ngợi. “Không đúng. Lúc đó hình như thấy Lý Bân bị đánh bay ngược hướng với mình. Không lẽ hắn đang ở bên kia sông?” Dương Vũ dừng lại bên bờ sông, nhìn sang bên kia. Cho dù mắt của hắn có thể ở trong bóng tối nhìn thấy mọi vật, nhưng cũng không cách nào nhìn thấy rõ phía bên kia sông.
“Tốt nhất là rớt xuống sông chết đuối đi.” Nhìn con sông đối diện, Dương Vũ cũng là lực bất tòng tâm, hắn còn chưa có công phu Thủy Thượng Phiêu như Chu Tước.
Tìm xung quanh một lần nữa vẫn không có kết quả, Dương Vũ quay lại nhắm hướng Giang Thành rời đi. Nếu tìm không được, Dương Vũ đành phải buông tha. Bây giờ trời đã quá tối, Dương Vũ phải trở lại trường học.
Nhưng Dương Vũ không ngờ, cuộc chiến giữa Chu Tước với Cùng Kỳ đã dẫn đến một cơn sóng to gió lớn ở Giang Thành.
Mặc dù trận chiến giữa Chu Tước với Cùng Kỳ xảy ở một nơi khá xa Giang Thành, nhưng cuộc chiến của bọn họ tạo ra những tiếng nổ kinh thiên động địa làm cho mọi người trong Giang Thành đang ngủ cũng giật mình thức giấc.
Thậm chí, sau khi địa chấn xảy ra. Có người còn cho đây là động đất, một ít thì nghĩ là bị khủng bố tập kích. Bất luận sự suy đoán là gì, người trong Giang Thành cũng bàng hoàng không yên. Có người còn chạy khỏi nhà, ra ngoài đường. Chỉ trong chốc lát, buổi tối tại Giang Thành trở nên náo nhiệt.
Từ trước tới giờ, Giang Thành yên tĩnh này chưa từng xuất hiện động tĩnh lớn như vậy. Mọi người đã quen với yên tĩnh bỗng nhiên bị tiếng động kinh khủng làm cho nhảy dựng.
Phủi bụi đất trên mình, sửa lại quần áo xốc xếch, Dương Vũ quay trở về trường học.
Sau khi leo tường vào, Dương Vũ xuất hiện. Bên trong ký túc xá rất náo nhiệt. Nhiều người, bình thường sớm đã ngủ say, bây giờ vẫn còn ở ngoài hành lang. Sân trường trước giờ vẫn yên lặng, trong lúc này lại nổi lên nghị luận ồn ào.
“Dương khoai, mày đã trở về rồi à, mày biết bên ngoài có chuyện gì không?” Dương Vũ vừa tới trước cửa túc xá, còn chưa kịp vào trong thì đã bị một bạn học kéo sang một bên hỏi chuyện. Một số người khác ở gần đó cũng đang nhìn Dương Vũ, chờ hắn trả lời.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Vũ đang lấy làm lạ cho nên hỏi ngược lại.
“Choáng, tao hỏi mày có biết chuyện gì mới xảy ra không, mày lại hỏi ngược lại tao. Mày mới từ bên ngoài về, nhất định phải biết chút gì chứ, nói mau đi.”
“Tao không biết tụi mày đang nói gì.” Dương Vũ vẻ mặt nghi ngờ nhìn bọn họ nói. “Lúc nãy có một tiếng nổ …” Một bạn học khác bổ sung.
“À, thì ra là chuyện này.” Sau đó, Dương Vũ làm ra vẻ thần bí, đảo mắt chung quanh một vòng, rồi nhìn những người trước mặt hắn nhưng không lên tiếng.
Thấy dáng vẻ Dương Vũ như vậy, những người đó lập tức bu lại, vẻ mặt mong chờ. Cả đám đều giương mắt nhìn Dương Vũ chằm chằm.
“Nói mau đi. Mày biết những gì.” Một bạn học vội vàng hỏi.
Dương Vũ lại ra vẻ thần bí, nhìn chung quanh một chút, tiếp theo bước lại gần, thấp giọng nói: “Thật ra thì, tao cũng không biết.”
“Mẹ kiếp. Mày đùa bỡn bọn tao!” Nghe Dương Vũ nói vậy, những người đó sửng sốt một chút, sực tỉnh rồi la ầm lên chửi mắng Dương Vũ, có người sẵn chân đá một cái.
“Quân tử động khẩu bất động thủ.” Dương Vũ lùi lại một bước tránh cú đá, sau đó nói.
“Móa. Mày còn giả bộ là vẻ mặt thần bí, rõ ràng là đang đùa cợt với tụi này chứ còn gì.” Một người khác nghiến răng nhìn Dương Vũ nổi giận mắng.
“Tao cũng đâu có ý đó.” Dương Vũ trên mặt nở một nụ cười, “Tao nói tao biết hồi nào?” Lúc Dương Vũ vừa nói, những người kia cũng đã cẩn thận suy nghĩ lại. Nói cho cùng, Dương Vũ chính xác một chữ cũng không nói gì, tất cả cũng là do bọn hắn tự nói.
“Cho dù là như vậy, mày cũng đáng bị đánh!” Tiếng nói còn chưa dứt, một cái chân liền đá tới.
“Móa!” Dương Vũ vội vàng tránh sang một bên. Một lát sau, bọn họ mới thôi đùa giỡn.
“Nói thật.” Dương Vũ xăn tay áo, bỗng nhiên nói với bọn họ. “Lúc đầu tao còn cho là động đất ở đâu đó, làm tao sợ đến mức vừa chạy vừa bò về trường học. Tụi bay có biết chuyện gì đã xảy ra không? Có thật là động đất hay không vậy?” Dương Vũ giả bộ ra vẻ không biết gì hết.
“Mày hỏi tao, còn tao hỏi ai? Chắc không phải là động đất đâu.”
“Tuyệt đối không phải là động đất. Nghe nói, lần động đất cuối cùng ở nơi này là cách đây khoản mấy ngàn năm. Tuyệt đối không phải là động đất.”
“Không phải là động đất thì rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là khủng bố tập kích? Nhưng rõ ràng tiếng đia chấn vừa rồi giống y những cảnh động đất trong phim ảnh.”
Với suy luận khác nhau, bọn họ liền bàn tán xôn xao.
“Thôi đi, cương thi đang tới. Chúng ta hãy mau về nghĩ ngơi.” Sau đó cả đám đều quay vào ký túc xá. Cương thi trong miệng bọn họ không phải cương thi thật, mà bọn họ đang nói đến người quản lý. Không biết nguyên nhân gì, bọn họ lại gọi hắn là cương thi.
Cương thi vừa tới, túc xá liền từ từ yên tĩnh trở lại. Sau một đêm không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, trời lại sáng.
“Dương Vũ, hôm nay Lý Bân không có xuất hiện. Thật là kỳ quái. Chẳng lẽ tối hôm qua mày đã dạy dỗ hắn một phen?” Sau tiết học, lúc Lý Bân thường hay xuất hiện nhưng giờ lại không thấy hắn đâu, Thực Hoa kỳ quái nhìn Dương Vũ hỏi.
“Có lẽ vậy. Hắn có thể trở về mới là lạ.” Dương Vũ cười lạnh một tiếng. Nếu như tối hôm qua Lý Bân thật bị đánh bay đến bên kia bờ sông, cho dù Lý Bân không bị thương nặng, cũng không thể quay lại sớm như vậy.
Bởi vì Dương Vũ biết Lý Bân không có bản lĩnh Thủy Thượng Phiêu như Chu Tước và Cùng Kỳ. Mà nếu như muốn ngồi thuyền trở về thì phải chờ tới 9h sáng mới có thuyền sang sông. Về phần Dương Vũ tại sao không nói là Lý Bân đã đi đời, không phải Dương Vũ không muốn Lý Bân chết phứt đi, mà vì lúc đó mình không bị thương nên Dương Vũ tin tưởng Cùng Kỳ cũng sẽ không để cho Lý Bân chết. Dù sao, thân thể hiện tại của Lý Bân cũng có thể nói là của Cùng Kỳ!
Quả nhiên, sau hai tiết học, Lý Bân đã xuất hiện ở phía ngoài phòng học của Dương Vũ. Lúc Lý Bân xuất hiện, Dương Vũ liền cảm giác được Lý Bân đối với mình có đầy sát ý.
Mặc dù Lý Bân đối với Dương Vũ càng ngày càng hận. Nhưng cuối cùng, Lý Bân cũng không đối đầu với Dương Vũ. Cứ như vậy một tháng trôi qua, kỳ nghĩ hè bọn họ mong chờ đã đến.
.