“Hỏa Phượng Hoàng có đặc dị công năng.” Trần Lập buông đôi đũa trên tay xuống, nhìn bộ mặt tức giận của Hỏa Phượng Hoàng rồi bỗng nhiên hạ giọng nói nhỏ với Dương Vũ.
“Đặc dị công năng?” Nghe vậy Dương Vũ sửng sốt. Cẩn thận quan sát Hỏa Phượng Hoàng từ xa Dương Vũ loáng thoáng cảm giác được trên người Hỏa Phượng Hoàng có một chút khí tức của dị năng giả.
“Sao anh nói vậy?” Dương Vũ nhìn về phía Trần Lập. “Cậu nhìn tiếp sẽ biết. Nghe nói khi Hỏa Phượng Hoàng nổi giận hay khi đánh nhau thì trên người phát ra ngọn lửa. Nhất định là công năng đặc dị rồi.” Trần Lập nhìn vào bên trong, ánh mắt theo dõi Hỏa Phượng Hoàng đang đi đến bên người gã niên vừa mở miệng nói với Dương Vũ.
“Vậy à?” Nghe Trần Lập nói, Dương Vũ liền lập tức có hứng thú với Hỏa Phượng Hoàng. “Từ khí tức trên người nàng xem ra hẳn nàng cũng là dị năng giả. Chỉ là không biết rốt cuộc dị năng của nàng đã thức tỉnh được nhiều ít.” Dương Vũ vừa quan sát Hỏa Phượng Hoàng vừa thầm nghĩ trong đầu.
“Là tên chó chết này đã ám toán bà?” Hỏa Phượng Hoàng nổi giận đạp chiếc bàn bên cạnh một cái, tay cầm mã tấu chỉ vào gã thanh niên nãy giờ vẫn đang ngồi ăn, lớn tiếng nói.
Sắc mặt người thanh niên vẫn không thay đổi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, làm như không nghe, không thấy Hỏa Phượng Hoàng mà cứ tiếp tục ăn.
“Rầm!” Một tiếng. Chiếc bàn gã thanh niên đang ngồi bị Hoả Phượng Hoàng đá văng, chén dĩa, thức ăn văng tung tóe.
Nguyên lai Hỏa Phượng Hoàng thấy người thanh niên chỉ cắm đầu ăn uống, trong cơn giận dữ nàng đã tung một cước đá đổ chiếc bàn.
Gã thanh niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, bình tĩnh rút khăn tay lau miệng. Ở đằng xa, Dương Vũ rốt cuộc cũng thấy được ánh mắt lạnh lùng không tình cảm của gã.
“Tôi đi trước.” Trần Lập bỗng nhiên nói. Dương Vũ sửng sốt, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Trần Lập. Nhưng sau đó một khắc Dương Vũ chợt hiểu ra. Thân phận Trần Lập là cảnh sát mà không thể bắt bọn họ cho nên phải tránh mặt. Dương Vũ hướng về phía Trần Lập gật đầu.
Nhìn Hỏa Phượng Hoàng với ánh mắt không chút tình cảm, gã thanh niên ném chiếc khăn trong tay xuống rồi chậm rãi đứng lên.
“Hỏa Phượng Hoàng!” Ánh mắt người thanh niên lạnh như băng, giọng nói cũng đồng dạng lạnh lùng.
“Chính là bà, thằng khốn kiếp, mày là ai? Sao dám ám toán tao?” Mới đầu Hỏa Phượng Hoàng bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm ngơ ngác một chút, nhưng sau đó thì trợn mắt nhìn đối phương thét lên hỏi.
“Nghe nói cô có công năng đặc dị?” Người thanh niên kia không đáp mà hỏi ngược lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng băng.
“Có thì sao mà không có thì sao?” Hỏa Phượng Hoàng trợn đôi mắt nhìn đối phương, trên người tràn đầy sát khí. “Không cần nói tao cũng biết mày là tay sai cho bọn Giang Đông bang. Nếu như không muốn chết thì nhanh chóng cút khỏi mắt tao.”
“Bằng vào cô ư?” Gã thanh niên liếc Hỏa Phượng Hoàng, giọng nói cực kỳ khinh thường. “Lúc trước nghe nói Hỏa Phượng Hoàng ngu ngốc không ai bì nổi, tôi còn không tin. Nhưng bây giờ thì tôi tin. Cô thật sự là không biết sống chết. Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Vừa dứt lời, không thấy gã thanh niên có động tác gì, thân hình hắn đã như quỷ mị lui ra xa.
“Bất quá chỉ là một Phong Hệ dị năng giả.” Lúc gã thanh niên vừa di động, Dương Vũ cách đó không xa đã biết được thuộc tính lực lượng của hắn.
“Xuy xuy…”
Gần như đồng thời với sự rút lui của gã thanh niên, một vài âm thanh sắc bén xuyên không từ người gã phóng ra, hướng Hỏa Phượng Hoàng đang ngây ngốc kích tới.
Dương Vũ định thần nhìn lại thì thấy đó chỉ là mấy đạo Phong nhận bình thường mà thôi. Dương Vũ ngồi yên, hứng thú nhìn trận chiến sắp bắt đầu giữa hai người bọn họ.
Phong Nhận rất nhỏ, nhỏ đến độ khiến cho người ta khó mà nhìn thấy. Tất nhiên, ngoại trừ Dương Vũ là dị năng giả. Đồng dạng, ánh mắt của Hỏa Phượng Hoàng cũng lợi hại phi thường. Liếc một cái đã biết là Phong nhận do dị năng giả phóng ra. Hỏa Phượng Hoàng hừ một tiếng, mã tấu trong tay múa lên. Trong nháy mắt, Phong nhận của gã thanh niên phóng tới đã bị Hỏa Phượng Hoàng chém nát.
“Có gan thì đi theo tôi.” Người thanh niên lạnh lùng nói một câu rồi bỏ chạy đi. Hỏa Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, không hề do dự đuổi theo.
Dương Vũ lắc đầu, không hiểu Hỏa Phượng Hoàng là người tài cao gan lớn hay ngu ngốc. Rõ ràng không phải là đối thủ của người ta vậy mà cứ cắm đầu rượt theo.
Dương Vũ đứng lên, để lại một chút tiền rồi đuổi theo sau hai người.
Sau khi rời khỏi đường lớn, gã thanh niên liền tiến vào con hẻm nhỏ tối om gần đó. Vừa chạy vào trong, tốc độ của gã đột ngột tăng lên, nhưng lúc chạy hết con hẻm ra ngoài gã lại cố tình chạy chậm lại như sợ Hỏa Phượng Hoàng đuổi theo không kịp.
Hỏa Phượng Hoàng hừ một tiếng, cũng chẳng sợ đối phương có mai phục, xách mã tấu đề thăng lực lượng nhắm hướng gã thanh niên đuổi theo.
Dương Vũ vẫn theo phía sau, thoải mái giữ một khoảng cách với hai người họ, cả ba chạy thẳng tới vùng ngoại thành.
Khi Dương Vũ chạy đến, gã thanh niên đã sớm đứng yên ở một bãi đất hoang, như đang chờ đợi Hỏa Phượng Hoàng.
Nhìn sơ địa hình xung quanh, Dương Vũ đi đến một cây đại thụ cách bọn họ không xa, ẩn mình theo dõi hai người.