Nhưng nếu nghĩ ngược lại, Liễu Duyệt lại cảm thấy không thể bình tâm được. Tại sao Dưỡng Vũ lại có thể sở hữu dị năng? Mà mình lại không có, thậm chí hiện tại mình mới biết trên thế giới còn có loại người này
Nhìn thấy Liễu Duyệt trở lên trầm mặc, Dương Vũ không nói thêm gì nữa quay đầu nhìn qua cửa kính. Lại thấy bên cạnh quốc lộ cách đó không xa trên mặt sông ánh đèn chợt lóe lên. Nhìn trong chốc lát, Dương Vũ quay ra phía Tôn Dương nói:” Tôn đại ca, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”
Nếu như vẫn cứ dọc theo con đường này …, không bao lâu sau khi họ rời khỏi huyện Cẩm Tú là sẽ đến địa điểm đó.
“Ha ha, chúng ta tới sào huyện của Đại Sa Bang.” Tôn Dương vừa cười vừa nói.
Không bao lâu, chiếc xe từ đường quốc lộ rẽ sang một con đường nhỏ. ”Đi thêm một đoạn ngắn là đến sào huyệt của Đại Sa Bang.” Tôn Dương đối với vẻ mặt nghi ngờ của Liễu Duyệt và Dương Vũ hững hờ nói.
“Đại Sa Bang không phải là ở trong thành sao?” Dương Vũ tương đối kì quái, hắn vẫn cho rằng với một bang phái như vậy thì nhất định phải ở trong thành, vì trong thành mới thuận lợi hoạt động.
“Ai nói cho em biết là sao huyệt của Đại Sa Bang ở trong thành?” Tôn Dương hỏi ngược lại.
Dương Vũ sờ sờ chóp mũi, Cười ngượng nói:” Em nghĩ là vậy, lần trước em ở trong thành theo anh một mạch ra ngoài mà.”
“Lần đó anh ở trong này buộc phải về trong nội thành, sau đó lại từ trong thành đi ra ngoài.”
“Dừng xe.” Xe vừa mới đi được một đoạn thì dừng lại ở một khu đất rộng rãi ở phía trước: ”Chúng ta sẽ xuống xe ở đây, chúng ta sẽ đi bộ từ đây.” Vừa nói Tôn Dương mở cửa xe bước xuống, Dương Vũ và hai người đi cùng cũng xuống xe.
Vừa mới xuống xe, Dương Vũ mới phát hiện bọn họ giờ đang đứng trước một hẻm núi. Phía sau mấy chiếc xe cũng lần lượt chạy tới nơi. Đợi những chiếc xe này được che dấu cẩn thận, Tôn Dương gọi mọi người tụ tập lại.
“Cách không xa phía trước chính là sào huyệt của Đại Sa Bang, ở trên đường sẽ có nhiều cạm bẫy, cũng có địch nhân phục kích, chúng ta sẽ chia làm bốn đường tiến quân. Phàm nhìn thấy địch nhân ẩn nấp, nhất luật giết không tha!” Tôn Dương trên mặt hiện lên tinh quang sáng ngời nhìn mọi người.
” Còn ai có ý kiến gì không?”
“Không có!” Mọi người đồng thanh nói.
“ Tốt, Phương Tuấn, Phùng Chí, Vương Hoành.”
“Có mặt.” Ba người bước ra khỏi hàng.” Ba người các anh mang một ít người chia ra ba hướng Bắc, Tây, Nam mà bao vây lại, tất cả những người còn lại thành một đội nếu có thể tận lực bắt sống được thì không nên giết, hiểu hay không?”
“Hiểu!” Ba người này mang theo mấy người tạo thành ba tiểu đội len lén rời đi. Dương Vũ bên này, trừ ba bọn họ còn lại ba người khác là tinh anh của Cục An Toàn Quốc Gia ở phía sau.
“Liễu Duyệt, lát nữa cô phải ở bên cạnh tôi, không được rời đi quá xa.” Tôn Dương dặn dò Liễu Duyệt rồi quay lại phía sau ra lệnh cho mọi người còn lại nhằm bóng tối phía trước tiến tới.
Chuyển qua mấy đỉnh núi, phía trước bỗng trở nên sáng lên. Cách đó không xa, có ánh đèn. Trong đêm tối nhìn từ xa giống như là giữa sườn núi bổng xuất hiện một mảnh các vì sao.
“Thì ra đây chính là sào huyệt của Đại Sa Bang.” Dương Vũ bừng tỉnh. Ở đây loáng thoáng có ngọn đèn, Dương Vũ có thế thấy cái gọi là sào huyệt của Đại Sa Bang chẳng khác gì một biệt thự xa hoa.
Dĩ nhiên, trừ biệt thự giữa sườn núi, xung quanh còn có nhiều kiến trúc xây dựng, rõ ràng đây chính là một sơn trang nghỉ mát.
“Có phải em rất ngạc nhiên không?” Tôn Dương quay đầu cười một tiếng, “Đây chính là bọn họ làm chuyện xấu cướp được một lượng lớn tiền tài. Mà chỗ này là chỗ ranh giới giữa hai tỉnh, bọn họ cho rằng hoàng đế ở xa không ai quản, nhưng cuối cùng cũng bị chúng ta bắt được.”
Bao quanh biệt thự là các bức tường rào rất cao lại được bọc bởi hàng rào dây thép gai. Loáng thoáng trong bóng đèn còn có bóng người đi lại, đây chính là lực lượng tuần tra của Đại Sa Bang.
Tôn Dương hướng về phía ba người của Cục An Toàn Quốc Gia ra hiệu, ba người hội ý. Thình lình lay động một cái liền biến mất, giống như quỷ mị nhanh chóng vượt qua tường rào.
“ Sào huyệt của Đại Sa Bang có thành viên không nhiều lắm, trừ những người đang tuần tra thì lực lượng cơ hồ không có bao nhiêu người. Nhưng bên trong tuy ít người nhưng đều là người đứng đầu của Đại Sa Bang, cũng không thiếu cao thủ hộ viện.” Tôn Dương hướng về Dương Vũ và Liễu Duyệt giải thích với họ.
Màn đêm tối đen như mực. Ba cao thủ của Cục An Toàn Quốc Gia thân pháp quỷ mị bí mật đi tới, chỉ trong chốc lát đã có thể giải quyết xong đội tuần tra của Đại Sa Bang. Rồi đánh dấu tay, ra hiệu an toàn cho bọn Tôn Dương có thể qua.
Tất cả đều rất thuận lợi, bọn tuần tra bình thường chưa kịp cảnh bảo đã bị người của Cục An Toàn Quốc Gia giải quyết nhanh gọn. Ba người Dương Vũ bay qua tường rào, tiến vào bên trong của biệt thự.
“ A…!” Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên xuất hiện trong bầu trời đêm, sau đó rất nhanh truyền rộng ra, trong màn đêm nghe thật rùng rợn….
Tiếng kêu thê lương không chỉ làm cho những người trong cục An Toàn Quốc Gia giật mình mà còn đánh thức bọn địch nhân đang ngủ say.” Có địch nhân xâm phạm!”
Bọn người Đại Sa Bang lập tức bị đánh thức. Những cao thủ bên trong liền vọt ra ngoài.
“Các người là ai? Vì sao đem khuya lại xông vào chỗ ở tư nhân?” Một người trung niên xuất hiện ở khoảng đất trống trước biệt thự, lớn tiếng hỏi.
“Chỗ ở tư nhân?” Phương Tuấn giống như cây trúc bật đứng dậy, hừ lạnh một tiếng,” Các người Đại Sa Bang tội ác tày trời, hôm nay chúng ta chính là thay trời hành đạo, kết thúc tính mạng các ngươi.”
“ Ha ha, khẩu khí cũng rất lớn. Nhưng chỉ sợ các người có hiểu lầm, ở nơi này chỉ là chỗ ở tư nhân, cái gì mà Đại Sa Bang, Tiểu Sa Bang chúng ta một tiếng cũng không hiểu. Các người khôn hồn thì biến ngay, nếu không … hừ hừ…