- Trần đội trưởng, tôi cũng không hy vọng làm lớn chuyện này…
Sau khi cười xong, Dương Vũ nói với Trần Lập.
- Ha ha, làm anh hùng không tốt sao? Vừa được phong quang vừa nổi danh.
Trần Lập ngồi xuống, nhìn Dương Vũ cười nói.
Dương Vũ lắc đầu cười khổ một cái rồi sau đó nói:
- Không phải người nào cũng có thể làm anh hùng. Lúc trước tôi ra tay không phải vì tôi muốn làm anh hùng, mà đó là việc tôi phải làm. Hơn nữa tôi cũng không muốn nổi danh.
Có ai không muốn bản thân được nổi tiếng chứ? Trước kia Dương Vũ cũng từng mơ ước một ngày mình có thể nổi danh như một đại minh tinh, được mọi người mến mộ.
Nhưng sau đó phiền phức sẽ tới dài dài.
Mặc dù Dương Vũ không biết cuộc sống thật sự của minh tinh ra sao, nhưng suốt ngày cứ bị một đám chó săn theo sát phía sau mông, làm việc gì cũng phải cố kỵ thì dù là ai cũng sẽ không thoải mái chút nào. Mà Dương Vũ cũng không giống với những minh tinh kia.
Tuy lúc Dương Vũ xuất thủ không để bại lộ bản lãnh thật của mình nhưng hắn đã sử dụng hỏa cầu. Mặc dù hỏa cầu rất nhỏ không có ai nhìn thấy, nhưng Dương Vũ cũng không dám chắc là không có người phát hiện.
Hơn nữa lúc đó Dương Vũ biểu hiện bản lãnh vượt xa người bình thường. Hắn không muốn khiến cho người khác chú ý đến. Một khi bị chú ý thì phiền toái mà hắn gặp phải so với phiền toái của các minh tinh còn lớn hơn nhiều.
Bởi vì chú ý đến hắn không phải là những người bình thường. Nói không chừng đang đi trên đường thì lại có sát thủ từ trên trời rơi xuống hoặc bị một tổ chức nào đó nhắm phải thì… lúc đấy phiền toái sẽ không ngừng tìm đến rồi.
- Chuyện này chúng tôi chỉ có thể làm hết sức giúp cho cậu. Bởi vì lúc đó còn có cả đài truyền hình, các ký giả sẽ…
Trần Lập nhíu mày lên tiếng.
- Hết sức là được.
Khi đó Dương Vũ cũng đã nhìn thấy rất nhiều ký giả ở phía bên ngoài, không chừng mình bị chụp hình rồi cũng nên.
- Đối với thận phận của tôi, tin rằng Trần đội trưởng cũng không có nghi ngờ gì chứ?
Dương Vũ cười cười, nhìn Trần nói.
Trần Lập lập tức hiểu được ý của Dương Vũ nên vội đáp:
- Không có nghi ngờ gì.
- Đúng rồi, còn về thân phận của đám tội phạm kia, mấy người đã có đầu mối gì chưa?
Dương Vũ thầm nghĩ những tên cướp này đối với súng ống rất thành thục, chỉ sợ không phải là nhân vật đơn giản.
- Tạm thời chưa có đầu mối.
Trần Lập cau mày. Hắn lúc đó có mặt tại hiện trường nên đối với những tên tội phạm cũng hiểu rõ được đôi chút.
- Nếu đã không còn chuyện gì nữa, tôi có thể đi chứ?
Dương Vũ bỏ chén nước trong tay xuống, nhìn Trần Lập nói.
- Có thể, nhưng trước khi đi, tôi muốn phiền cậu ghi chép lời khai một chút.
- Không thành vấn đề.
Dương Vũ sớm đã biết sẽ phải như vậy, cho nên sảng khoái đáp ứng. Trước khi đi, dường như Dương Vũ nghĩ tới điều gì đó, bèn quay đầu lại nói với Trần Lập.
- Nếu như anh điều tra được chút manh mối gì về đám tội phạm kia, hy vọng anh có thể cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ giúp được một chút. Về phần chỗ ở hiện tại của tôi ở đâu, không nói chắc các anh cũng đã biết.
Sau khi tiễn Dương Vũ đi, Trần Lập quay lại cục cảnh sát. Hắn ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, chân mày nhíu lại. Đối với Dương Vũ hắn vẫn có chút hiếu kỳ. Trong khoảng thời gian lúc trước, hắn đã không ngừng trò chuyện thăm dò đối phương, thế nhưng Dương Vũ rất cẩn thận, không để lộ ra chút tin tức nào.
- Chỉ còn cách này thôi.
Biện phá tốt nhất là phải xem hồ sơ của Dương Vũ. Nhưng sau một khắc, Trần Lập kinh ngạc ồ lên một tiếng:
- Chuyện gì đây? Hồ sơ của hắn là cơ mật?
Trần Lập không thể xem được hồ sơ của Dương Vũ.
- Rốt cuộc hắn có địa vị gì?
Trần Lập đối với Dương Vũ lại càng thêm hiếu kỳ. Dương Vũ mới thoạt nhìn bất quá chỉ là một học sinh nhưng hồ sơ của hắn lại được bảo mật. Đến khi Trần Lập nghĩ tới thân thủ bất phàm của Dương Vũ mới bình thường trở lại.
Tựa người vào ghế, Trần Lập trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười. Hắn vừa nhớ lại trước khi đi, Dương Vũ đã nói một câu:
“Có lẽ tôi sẽ giúp được.”
Lưu Bội Bội mặc dù đã về đến nhà nhưng trong lòng nàng vẫn còn chấn động kinh hoàng. Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, nàng vẫn thấy sợ hãi không thôi.
Tự hỏi mình cũng là một người kiên cường, thế nhưng lúc đó nàng đã bị sợ đến ngây người. Đến giờ nàng vẫn còn chưa hoàn toàn phục hồi được tinh thần. Sau khi về đến nhà, người nhà đã quan tâm an ủi nàng, nhưng Lưu Bội Bội liền trốn vào phòng khóa cửa không muốn tiếp xúc với bất cứ ai.
Nhìn gương mặt vẫn trắng bệch của mình ở trong gương, thần sắc của nàng bất định, cả người dường như vẫn còn khẩn trương. Nghĩ tới tên cướp dí ngay họng súng lạnh ngắt vào đầu mình, đến giờ Lưu bội Bội vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu tên tội phạm kia thật sự nổ súng vào đầu nàng thì không biết nàng sẽ ra sao? Có phải giống như trong phim, đầu nàng nổ banh ra như quả dưa, óc máu văng tung tóe?
Nghĩ đến cảnh đó, Lưu Bội Bội không rét mà run. Nhưng cũng may, hắn đã cứu nàng thoát khỏi họng súng của tên tội phạm. Vừa nghĩ đến Dương Vũ, trong long Lưu Bội Bội dâng lên một niềm cảm kích. Nếu như Dương Vũ không xuất hiện, chẳng biết bây giờ mình đã ở nơi nào rồi.
- Thì ra anh ấy tên là Dương Vũ.
Lưu Bội bội nhìn gương lẩm bẩm nói một mình.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Dương Vũ không lập tức trở lại khách sạn. Mặc dù nhìn qua Dương Vũ có vẻ tỉnh táo, nhưng thực tế trong lòng khẩn trương vô cùng, tinh thần luôn luôn căng thẳng, vì dù sao, lúc đó trong tay hắn đang nắm giữ tính mạng của hơn chục con người.
Trọng trách này không phải là nhẹ. Nhưng khi đó, Dương Vũ vẫn quyết đoán đón nhận nó, bởi vì, hắn không còn lựa chọn nào khác!