Không nói tới Dương Vũ trong lòng đang khiếp sợ. Ở bên kia, Phùng Chí như một con giao long xông xáo giữa trận chiến như chỗ không người. Tìm thời cơ đánh lén địch thủ, vì thế người bị hắn giết ngày càng nhiều, số lượng địch nhân vì vậy mà không ngừng giảm xuống. Có thể nói trong trận chiến Phùng Chí là người nguy hiểm nhất.
Trong biệt thự bỗng có một người lao ra, phi thẳng đến chỗ Phùng Chí. Đó là một thanh niên với khuôn mặt vô cùng âm hiểm. Phùng Chí lập tức thu hồi nụ cười trong mắt, trở nên cảnh giác không dám tỏ ra khinh thường. Bởi vì trên người đối thủ phát ra vẻ nguy hiểm, Phùng Chí có cảm giác năng lực của người này cũng không thua mình.
Dĩ nhiên trừ phía trước biết thự lúc này đang xảy ra chiến đấu, các nơi khác cũng chém giết kịch liệt nhưng không bằng nơi này mà thôi. Hiện tại, trừ biệt thự này vẫn còn gắng cầm cự những nơi khác đã bị những tinh anh của Cục An Toàn Quốc gia bao vây khống chế.
Nhìn những người đang chiến đấu trong sân, Dương Vũ cũng cảm thấy bầu máu nóng rần rần bốc lên. Quay đầu nhìn sang Tôn Dương, nói: ”Tổ trưởng, em muốn thử tay một chút.”
Tôn Dương gật đầu, nói: ”Cẩn thận một chút.” Dương Vũ gật đầu, tung người nhẩy vào giữa sân.
“Tôn tổ trưởng?” Liễu Duyệt ở một bên cũng không chịu kém nhưng mà thấy ở khắp nơi đầy rẫy những pha nguy hiểm thì chùn bước. Lúc này thấy Dương Vũ lao xuống cũng không khỏi nhìn Tôn Dương một cái.
“Ha ha, không có chuyện gì. Chúng ta đã theo đuổi công việc này lúc nào cũng có thể đối diện với chuyện sống chết, Dương Vũ bây giờ còn trẻ tuổi, đây là cơ hội cho hắn rèn luyện.” Thật ra thì, Tôn Dương đối với Dương Vũ tương đối yên tâm. Nơi này người của bọn họ rất nhiều, vạn nhất Dương Vũ không chống lại được thì bên cạnh cũng có người giải nguy. Đây cũng chính là điều mà Tôn Dương yên tâm để cho Dương Vũ tham gia.
Dương Vũ nhảy xuống sân, liền xăm xăm lao về phía biệt thự. Lúc này, hai bên đã chiến đấu đến hồi gay cấn, cả đám đang lao vào chiến đấu kịch liệt, tiếng la hét chém giết không ngừng.
“Thằng nhóc, là mày đi tìm cái chết.” Dương Vũ còn chưa kịp thích nghi thì từ trong biệt thự có một gã cao to lao về phía Dương Vũ rống lên một tiếng, tay biến thành quyền nhằm Dương Vũ tấn công.
“Vù!” Quyền của hắn tạo thành một tiếng gió rít, hung mãnh nện thẳng vào người của Dương Vũ. Khuôn mặt của gã vô cùng dữ tợn.
"Hỏa Tường!"
Dương Vũ gầm nhẹ một tiếng, “Oành” một tiếng, phía trước Dương Vũ bổng xuất hiện một bức tường lửa! mà quyền của gã cũng vừa lúc đánh vào bức tường lửa đó.
“Oa a a!” Bị ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, hắn rống lên một tiếng đau đớn. Đồng thời, quyền của gã cũng thu lại, nhưng tay áo đã bị thiêu rụi, còn bàn tay của hắn thì cũng bị phỏng nặng, mùi thịt cháy bốc ra khét lẹt.
“Oa a a !” Hán tử kêu lên một tiếng quái dị, tay phải không ngừng vung vẩy như thể làm như vậy mới có thể giảm bớt cơn đau. Khuôn mặt hắn lại càng trở nên dữ tợn méo mó, Hai mắt trợn trừng, lửa giận ngút trời tưởng chừng như có thể làm rách cả con ngươi hung hăng nhìn Dương Vũ.
“Thằng nhóc, mày dám làm tao bị thương!” Hắn rống lên một tiếng rồi bước lên phía trước một bước, xử ra một cước nhằm thẳng hạ bộ của Dương Vũ mà đá.
“Mày chán sống rồi!” Đôi mắt tinh anh của Dương Vũ chợt lóe tinh quang, hắn cũng hiểu rằng tên kia chỉ là cậy vào sức lực mà thôi. Cho nên cười lạnh một tiếng, xuất quyền đánh ra.
“Bùng!”
Một con rồng lửa từ quyền của Dương Vũ lao ra ngoài. Giống như tiềm long thăng thiên bị nhốt lâu ngày giờ mới được dịp bay nhảy, nó rống lên một tiếng quấn tròn lấy Dương Vũ rồi lao thẳng về phía gã kia.
Gã kia tựa hồ kinh hãi, sự dữ tợn ban đầu biến mất, giờ phút này chuyển qua vô cùng sợ hãi. Trong nháy mắt hắn vội thu chân, hắn cố lấy sức lùi về phía sau thật nhanh.
Tốc độ của hắn dù nhanh, nhưng rồng lửa của Dương Vũ còn nhanh hơn! Chỉ nghe tiếng rồng lửa gầm thét, há to cái miệng đỏ rực dường như muốn đem gã đó nuốt thẳng vào trong bụng.
Nhìn thấy tình thế nguy ngập. Gã rống lên một tiếng, hai tay chắn phía trước, muốn ngăn con rồng công kích. Thế nhưng nếu mà dể dàng như vậy thì bản lĩnh của Dương Vũ chẳng thể góp mặt vào chiến dịch này.
“A!” Gã đột nhiên kêu lên một thảm thiết. Rồng lửa trong tích tắc nuốt chững lấy gã. Nhất thời hắn kêu lên một tiếng thê lương rồi không ngừng lăn lộn dưới đất mong dập tắt ngọn lửa.
Dương Vũ nhìn thấy ý định của đối phương thì hừ lạnh một tiếng. Bước nhanh lên phía trước, một cước nhằm thằng vào đầu địch nhân mà hung hăng đạp xuống. Nhất thời thanh âm của gã im bặt, không còn cử động được nữa, hiện trường chỉ là một ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực.
Đánh chết xong gã cao lớn, Dương Vũ xoay người, lao vào bên trong biết thự, hắn cố tìm kiếm địch nhân tiếp theo.
Ở xa, Tôn Dương thầm gật đầu, trải qua lần chiến đấu trước, kinh nghiệm chiến đấu của thằng bé này đã tăng lên không ít. Cũng không để cho địch nhân có bất kỳ cơ hội hoàn thủ nào. Chỉ cần có cơ hội là đem địch nhân vào đặt chỗ chết.
Nhưng Liễu Duyệt bên cạnh thì lại không đồng tình. Nhìn thấy Dương Vũ lạnh lùng đánh chết địch nhân như vậy mà không nhíu mày một cái, ngược lại chân mày của nàng lại nhíu lại.