Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tao không tranh cãi với tụi bây nữa.” Nói xong Dương Vũ rời khỏi nhà vệ sinh, không muốn cùng bọn họ đôi co nữa, mặc cho bọn họ nói như thế nào, thì Dương Vũ cũng nhận định là tối hôm qua bọn họ bị hoa mắt.

“Chẳng lẽ chúng ta thật sự bị hoa mắt rồi?” Nhìn bóng Dương Vũ rời khỏi ký túc xá, mọi người nhìn nhau cảm thấy khó hiểu?

“Nếu chỉ có một người trong chúng ta nhìn lầm thì thôi đi. Nhưng không lẽ tất cả chúng ta đều bị hoa mắt?” Thấy mọi người gật đầu. Trần Quân tiếp tục nói: “Cho nên tất cả chúng ta đều không hoa mắt. Chẳng qua Dương Vũ không chịu thừa nhận, chắc hẳn là có nguyên do khác!” Trần Quân liền phân tích.

“Thôi được rồi, dừng chuyện này lại đi. Sắp tới giờ đi học rồi, còn phải đi ăn sáng nữa đấy.” Một người khác lại thúc giục.

Đi đến cửa ký túc xá, Dương Vũ còn dùng tay vuốt lên khuôn mặt mình, kể từ sau khi sống lại, rất nhiều chuyện đã trở nên quỷ dị mà hắn không thể hiểu được. Đầu tiên là khả năng ghi nhớ của mình có biến hóa nghiêng trời lệch đất, kế tới là tính cách của mình thay đổi. Hiện tại, ngay cả thể chất của mình cũng trở nên mạnh mẽ.

Trong một đêm mà khuôn mặt của mình đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ. Đây đúng là chuyện khiến con người ta phải kinh hãi. Dương Vũ cũng biết mình sau khi sống lại còn nhiều biến hóa, nhưng điều này là bí mật của hắn, không thể nào để cho người khác biết được.

Sau khi ăn sáng ở nhà ăn trong trường xong, Dương Vũ và đám bạn cùng phòng vội vã đi về phía trường học, thời gian cũng đã muộn, phải tranh thủ mau chóng vào lớp.

“Ái chà, mày làm sao lại biến thành xác ướp vậy?” Bỗng nhiên Dương Vũ thấy một người trên đầu quấn băng trắng, mắt như mắt gấu mèo đang đi trên đường liền tỏ ra kinh dị, lớn tiếng nói. “Chẳng lẽ tối qua mày lại bị người ta đánh à?”

Mặc dù Dương Vũ cố ý tỏ vẻ kinh dị, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ giễu cợt khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng hắn đang giả bộ.

Nhìn qua Dương Vũ giống như không hề bị thương tích, Lý Bân lại cảm thấy tức giận! Nhìn lại mình giống như cái xác ướp biết đi, lửa giận trong lòng Lý Bân lại càng bốc cao.

“Hừ!” Lý Bân hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhanh chóng bước đi.

Nhìn bộ dáng chật vật của Lý Bân, Dương Vũ liền cảm thấy thoải mái, không khỏi cười phá lên.

“Mày cứ đắc ý đi, hãy đợi đấy!” Lý Bân quay đầu liếc nhìn Dương Vũ một cái, ánh mắt chứa đầy vẻ căm hận, trong lòng lại đang tìm cách tiêu diệt Dương Vũ. “Đến lúc đó tao xem mày chết như thế nào. Không, tao phải khiến mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” Vừa nghĩ đến mối nhục tối hôm qua, Lý Bân chỉ muốn chém Dương Vũ thành mười tám đoạn. Nhưng hắn cũng biết một mình hắn thì không phải là đối thủ của Dương Vũ. Cho dù hắn có thể đánh Dương Vũ trọng thương thì cũng chỉ rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương như tối hôm qua.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng cảm thấy kì quái, hôm qua Dương Vũ rõ ràng bị thương ở trên mặt. Vậy mà bây giờ gần như là đã hoàn toàn khôi phục. Chẳng lẽ hắn có bí pháp gì đó?

Lại nói về Dương Vũ và đám bạn cùng phòng của hắn, lúc tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên thì bọn họ cũng vừa chạy đến được lầu bốn.

Vừa mới bước vào cửa phòng học, Dương Vũ đã nhìn thấy bà cô già Đường Lệ Quyên đang đứng trên bục giảng. Môn học đầu tiên của ngày hôm nay chính là cái môn Anh ngữ chết bầm này.

“Hôm nay thật là xui xẻo!” Trong lòng Dương Vũ thầm than một tiếng, hắn thấy bà cô già đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn đủ để giết người.

Cảm giác thấy bà cô già vẫn đang nhìn mình, hắn liền thu ánh mắt lại, cúi thấp đầu xuống rồi chuyển thân đi về chỗ ngồi của mình.

“Hừ!” Đường Lệ Quyên hừ lạnh một tiếng, tâm tình vô cùng mất hứng. Cái tên Dương Vũ này càng ngày càng làm càn, không những thế mà còn không thèm để mình vào trong mắt.

“Mình hôm nay mà không dạy dỗ nó thật tốt thì mình không mang họ Đường!” Trong lòng vừa nghĩ, Đường Lệ Quyên liền chầm chậm tiến về chỗ ngồi của Dương Vũ.

“Dương Vũ, mày hôm nay coi như xong đời rồi. Kiểu này thì không thoát khỏi tay bà cô già này đâu.” Thực Hoa ở một bên cười trộm, có chút hả hê khi thấy Dương Vũ gặp nạn.

“Bà già đấy có thể ăn tao được chắc?” Vừa nói Dương Vũ liền lấy sách ngữ văn ra để trên mặt bàn. Tiết học đầu tiên của sáng nay là môn Anh ngữ, nhưng Dương Vũ lại lấy sách ngữ văn ra học, việc này rõ ràng là muốn đối nghịch với bà cô già này!

Nhìn thấy Dương Vũ lấy sách ngữ văn ra học, Đường Lệ Quyên lại bốc hỏa, vẻ mặt bừng bừng sát khí đi tới phía trước Dương Vũ. Tay phải liền giật lấy sách ngữ văn từ trong tay Dương Vũ, hai mắt đầy sát khí mở lớn nhìn Dương Vũ.

Dương Vũ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đường Lệ Quyên một cái, không thèm nói tiếng nào, rút từ học bàn ra một quyển sách khác rồi tiếp tục đọc. Đúng là Dương Vũ không thèm để bà cô già vào mắt.

Thật ra trong lòng Dương Vũ cũng rất tức giận, Đường Lệ Quyên đúng là đang nhằm vào hắn. Thế nhưng Dương Vũ cũng không có ý nhượng bộ! Nếu bà cô già đã không nhượng bộ vậy thì cứ đối nghịch đi. Trong lòng Dương Vũ cười lạnh, hắn không tin là bà cô già này có thể làm gì mình.

“Dương Vũ, em theo cô ra đây.” Đường Lệ Quyên chỉ nói một tiếng rồi quăng quyển sách ngữ văn lên bàn Dương Vũ, mang vẻ mặt đầy sát khí bước ra khỏi lớp.

Dương Vũ chán nản đứng dậy, chuẩn bị đi theo Đường Ngọc Quyên ra khỏi lớp.

“Dương Vũ.” Trên mặt Chung Lâm lộ vẻ lo lắng, nắm lấy áo của hắn. “Không sao đâu.” Dương Vũ lắc đầu, đi theo bà cô già ra khỏi lớp.

“Dương Vũ, em định làm gì?” Trong phòng giáo viên, Đường Lệ Quyên nổi giận lôi đình hỏi Dương Vũ.

“Em sẽ không học Anh ngữ.” Thân thể Dương Vũ khép nép, giả bộ sợ hãi nói. Thật ra là Dương Vũ cố ý như vậy. Dù sao thì đây cũng là phòng giáo viên, hắn cũng không thể giống như loại côn đồ làm loạn trong đây được.

Nhìn bộ dáng của Dương Vũ, sát khí trên người Đường Lệ Quyên càng lớn. Cô cũng biết là Dương Vũ cố ý làm như vậy. “Em đã không học Anh ngữ, thì tại sao lại vào lớp học Anh ngữ, hơn nữa lại học môn khác trong giờ Anh ngữ hả?”

“Em không học vì em học cũng không hiểu” Dương Vũ cúi đầu, thấp giọng nói.

“Em chưa bao giờ học thì làm sao có thể hiểu được gì chứ!” Đường Lệ Quyên lại kiếm cớ làm khó Dương Vũ.

“Đúng là ngay cả một từ em cũng không biết. Những thầy cô dạy Anh ngữ càng giỏi, càng dạy em càng không biết gì cả.”

Nghe đến đây, Đường Lệ Quyên đã thật sự tức giận, chuẩn bị đứng dậy bộc phát ra rồi. Dương Vũ nói như vậy có khác nào phê phán mình ngay cả cách dạy học cũng không biết sao?

“Hình tượng…! Chú ý hình tượng, đây là phòng giáo viên.” Nhìn thấy mình đã thành công chọc giận Đường Lệ Quyên. Trong lòng Dương Vũ vô cùng cao hứng, nhưng để tránh khỏi bị bà cô già vì kích động mà làm ra chuyện gì không tốt, Dương Vũ đành phải lên tiếng nhắc nhở.

Bà cô già hai tay chống lên mặt bàn, trong mắt tràn ngập lửa giận, sát khí trên người lại càng bốc cao hơn nữa. Bộ ngực lại càng rung động dữ dội, rõ ràng là đã vô cùng tức giận!

“Thưa cô, nếu không có chuyện gì nữa thì em xin phép về lớp trước!” Dương Vũ lúc này cũng đã cảm thấy đủ, nếu mình còn tiếp tục, không khéo bà cô già này thật sự nổi điên lên mất.

Mặc dù Dương Vũ không ưa Đường Lệ Quyên, nhưng hắn cũng không muốn để mọi chuyện đi quá đà.

“Trở về lớp chép phạt từ đầu tới cuối cả cuốn sách cô mới vừa tịch thu một lần đi!” Mới vừa bước ra khỏi phòng giáo viên, Dương Vũ nghe được âm thanh của Đường Lệ Quyên liền cảm thấy choáng váng, quay đầu lại tức giận nhìn bà cô già. Trong lòng lại cảm thấy hối hận vừa rồi tại sao không làm cho bà cô kia tức chết đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK