Từ quốc lộ vào đến nhà Dương Vũ còn một đoạn nữa. Có lẽ là do không quen đi đường nông thôn. Cho dù tất cả đồ vật đều do Dương Vũ mang hết. Nhưng đi được một lát, Tiêu Ngọc liền cảm thấy mệt mỏi.
“Làm sao vậy? Mệt rồi hả?” Dương Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc, để tay xuống, cười nói.
“Đúng vậy, mệt chết đi được, đều tại anh hết, bao giờ mới tới nơi đây?” Tiêu Ngọc có chút bất đắc dĩ. Mặc dù bình thường nàng rất thích đi dạo phố, nhưng là bây giờ đi trên con đường nông thôn gập ghềnh quả thật khiến cho nàng chịu không nổi.
“Sắp tới rồi, mấy phút nữa là đến nhà của anh rồi. Ha ha.” Dương Vũ cười một chút rồi tiếp tục nói: “Hiện giờ thì con đường này khó đi lắm sao? Nếu như em đi vào những ngày mùa Hạ thì mới biết cái gì gọi là cực khổ.”
Tiêu Ngọc liếc mắt nhìn Dương Vũ, cũng không nói lời nào.
“Không có biện pháp, nếu như về sau này anh không có được việc làm gì tốt thì chắc anh trở về cày ruộng thôi. Còn về phần em, nếu không chịu được cực khổ thì…”
“Anh muốn nói cái gì?” Tiêu Ngọc trợn mắt nhìn Dương Vũ, khiến cho hắn còn chưa hết câu đã phải nuốt trở vào trong bụng. “Không có gì.” Vừa nói Dương Vũ lại cầm đồ đạc lên. “Đi thôi!”
“Đến nơi rồi.” Không bao lâu sau, hai người đã đến nhà Dương Vũ. Nhìn căn nhà cao hai tầng trước mặt, ánh mắt Tiêu Ngọc lộ ý cười về phía Dương Vũ.
“Em còn tưởng rằng nhà anh là nhà xí chứ, không ngờ cũng là nhà lầu nha.”
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, hiện giờ là thời đại nào rồi chứ? Còn ở nhà xí nữa sao? “Nhà xí thì không có khả năng, nhưng nhà ngói thì lại rất bình thường.” Dương Vũ lại đảo mắt nói.
“Mẹ ơi, con về rồi đây ạ.” Vừa nói Dương Vũ liền dẩn Tiêu Ngọc đi vào.
“Tiểu Vũ à, con về rồi hả?” Theo thanh âm hòa ái, mẹ của Dương Vũ cũng xuất hiện trước mặt Tiêu Ngọc.
Nhìn người phụ nữ trung niên tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt có vài phần tương tự Dương Vũ, Tiêu Ngọc biết người trước mặt chính là mẹ của Dương Vũ.
“Tiểu Vũ, đây là bạn học của con hả?” Trên mặt mẹ Dương Vụ lộ ra ý cười nồng đậm, ánh mắt nhiệt tình nhìn Tiêu Ngọc đứng cạnh Dương Vũ.
“Mẹ, đây là bạn học của con, Tiêu Ngọc.” Tiếp theo, Dương Vũ quay đầu về phía Tiêu Ngọc cười nói: “Còn đây là mẹ của anh.”
“Con chào Bác.” Tiêu Ngọc tươi cười nhưng đồng thời cũng có một chút ngượng ngùng khi chào mẹ Dương Vũ.
“Tốt tốt, Tiêu Ngọc, cháu mau vào nhà đi.”
“Đi nào, Tiêu Ngọc, chúng ta vào thôi.” Vừa nói mẹ Dương Vũ đã kéo tay Tiêu Ngọc đi vào nhà, để lại Dương Vũ buồn bực đứng trước cửa.
“Mọi người cũng nên cầm phụ con cái gì chứ?” Dương Vũ buồn bực nói.
Nghe Dương Vũ nói vậy, Tiêu Ngọc vội vàng xoay người tính cầm phụ Dương Vũ một ít nhưng mà lập tức bị mẹ Dương Vũ kéo lại.
Tiêu Ngọc nghi hoặc nhìn mẹ Dương Vũ, vẻ mặt không thể hiểu nổi. “Ha ha, Tiêu Ngọc, con đến đây là khách, những thứ kia để cho tiểu Vũ làm là được rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Nói rồi tiếp tục kéo Tiêu Ngọc vào nhà.
Nghe mẹ mình nói như vậy, ánh mắt Dương Vũ đảo qua đảo lại. Cuối cùng cũng đem những thứ đó đi vào nhà. “Mẹ, cha đi đầu rồi ạ?” Dương Vũ cảm thấy có chút kỳ quái hỏi. Lúc nãy hắn đi ra ngoài thì ba hắn vẫn còn ở nhà, nhưng bây giờ thì không thấy đâu cả, lúc này đáng lẽ là không có việc gì phải làm mới đúng.
“À, nghe nói có bạn của con tới chơi, ba con chạy ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Đang nói chuyện thì ở ngoài vang lên tiếng bước chân, cha của Dương Vũ cũng về rồi.
“Cha, cha về rồi hả?” Dương Vũ gọi một tiếng.
“Cháu chào bác.” Nhìn thấy cha Dương Vũ đi vào, Tiêu Ngọc vội vàng đứng dậy chào. “Ha ha.” Thấy Tiêu Ngọc, cha của Dương Vũ gật đầu mỉm cười.
“Cha, cô ấy là Tiêu Ngọc bạn học của con. Cô ấy tới nhà chúng ta chơi vài ngày ạ.”
Cha của Dương Vũ gật đầu. “Tiểu Vũ à, con cứ tiếp đãi Tiêu Ngọc cho thật tốt nhé biết không? Để ba đem đồ ăn vào bếp trước đã.”
Đợi đến khi cha mình nói, Dương Vũ mới phát hiện cha mình cũng cầm đầy đồ trên tay, chắc là vừa mới mua ở bên ngoài.
“Tiêu Ngọc, cháu uống nước đi.” Mẹ Dương Vũ đưa tới một ly nước. “Cảm ơn bác, về sau này mọi người gọi con là tiểu Ngọc được rồi ạ.”
“Ừ, tiểu Ngọc.” Mẹ Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh, cười cười nói: “Tiểu Ngọc à, không biết cháu tới chơi được bao lâu?”
“Dạ, chắc là khoảng vài ngày ạ.” Tiêu Ngọc trầm ngâm một chút.
“Chỉ có mấy ngày thôi à? Cũng gần tới năm mới rồi, không bằng cháu ở đây qua năm mới rồi về?” Mẹ Dương Vũ dò hỏi.
“Mẹ, Tiêu Ngọc còn có chuyện mà.” Nghe mẹ mình nói vậy, Tiêu Ngọc còn chưa kịp trả lời, Dương Vũ đã cất tiếng.
“Đi đi, nữ nhân nói chuyện nam nhân không nên chen vào, con xuống bếp phụ cha đi.” Mẹ Dương Vũ trợn mắt nhìn Dương Vũ, sau đó lại cười với Tiêu Ngọc.
“Được rồi.” Dương Vũ buồn bực đứng lên, không có cách nào cả, ai bảo ở đây chỉ còn có mình hắn.
“Cha, để con phụ cha một tay.” Hiện tại cũng không còn sớm nữa, cha của Dương Vũ cũng đang làm cơm tối. “Con không ở ngoài mà tiếp bạn đi, vào đây làm gì?”
“Bị đuổi vào đây rồi ạ.” Dương Vũ buồn bực nói. “Vậy à, vậy con làm gà đi?” Cha Dương Vũ phân phó.
“Đúng rồi, Tiểu Vũ, thành thật nói cho cha biết, con với Tiêu Ngọc không phải chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không?” Dương Vũ kinh ngạc nhìn cha mình, không nghĩ tới bình thường cha mình không nói nhiều lắm mà lại hỏi vấn đề như vậy.
“Cha là người từng trải, vừa nhìn thì cũng biết quan hệ của hai đứa rồi, Tiểu Vũ, tới đây.”
“Có gì không cha?” Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Dương Vũ vẫn ghé đầu sang.
“Thành thật một chút đi, quan hệ của hai đứa tới mức nào rồi?” Cha Dương Vũ ghé sát tai hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Cha…” Dương Vũ nhất thời cảm giác được mặt mình nóng hừng hực, bị cha mình hỏi như vậy, Dương Vũ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
“Không cần ngượng ngùng, cha mặc dù không phản đối con yêu sớm, nhưng mà tiểu Vũ à, nếu tiểu Ngọc thật sự là một cô gái tốt thì…, con ngàn vạn lần không được phụ bạc người ta đâu đấy.” Cha Dương Vũ nghiêm túc nói.
“Cha, cha yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không bao giờ phục bạc cô ấy đâu!” Sắc mặt Dương Vũ trịnh trọng nói.
“Vậy thì tốt.” Cha Dương Vũ gật đầu. “Con vẫn còn chưa trả lời cha vấn đề vừa rồi đâu.” Vẻ mặt ông tươi cười nhìn Dương Vũ.
Nhìn cha mình một cái, Dương Vũ đỏ mặt, trong lòng có chút lúng túng. “Cái gì cũng làm rồi ạ.” Dương Vũ lúng túng nói.
“À, nếu vậy phải chú ý các biện pháp an toàn đấy.” Cha Dương Vũ tiếp lời.
“Cha?” Trên mặt Dương Vũ lộ ra thần sắc không thể tin được, ánh mắt lại càng lộ vẻ kinh hãi nhìn cha mình. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bình thường cha mình thành thật không nói nhiều như vậy, thế mà hôm nay lại nói những thứ này với con trai của mình.
Đây là việc không thể tin nổi!
“Tiểu tử thối!” Cha Dương Vũ vỗ lên đầu hắn một cái. “Cha con cũng không phải là người phong kiến cổ hủ như con tưởng tượng đâu.”
“Hì hì…” Mặc dù bị cha gõ đầu một cái. Nhưng mà Dương Vũ vô cùng vui vẻ. Vốn là hai cha con cảm giác cũng có chút bất hòa, nhưng bởi vì một phen nói chuyện vừa rồi đã khiến khoảng cách giữa hai cha con gần hơn rất nhiều.
“Cha, để con làm cho, hôm nay con muốn tự tay làm vài món ăn.” Dương Vũ trong lòng vui vẻ. “Tiểu tử thối, con làm thì ai ăn được chứ, đừng có làm loạn lên nữa. Mau ra ngoài bồi tiếp con dâu tương lai của cha đi.”
“Cha, cha yên tâm, hôm nay con nhất định làm cho mọi người phải kinh ngạc!”