Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Vũ trở lại phòng học đúng vào thời gian lên lớp.

“Ủa? Dương Vũ, mày trở lại rồi hả?” Thực Hoa kinh ngạc hỏi.

“Kỳ lạ lắm sao? Không lẽ mày muốn tao vĩnh viễn nằm trong bệnh viện không về?” Dương Vũ cười mắng một tiếng.

“Đâu có, chẳng qua là giờ này hôm qua mày còn chưa tỉnh lại, mà hôm nay đã trở lại đi học bình thường. Đây quả thật là kỳ tích đó mà.” Thực Hoa cười nói.

Dương Vũ coi như cũng có một chút quan hệ tốt với bạn bè trong lớp học, nên tất cả rối rít đến hỏi thăm Dương Vũ. Dương Vũ luôn miệng cám ơn mọi người.

“Đúng rồi. Hai tuần lễ mày không có ở đây, bà cô già dường như nhớ tới mày đấy.”

“Nhớ tao?” Dương Vũ trợn mắt nhìn Thực Hoa. “Mày đừng có đùa với tao.”

“Thật đó. Bà cô đã đặc biệt chuẩn bị lể vật để cung cấp cho mày.” Thực Hoa cười gian trá nhìn Dương Vũ mà nói.

“Bả không biết tao đã hôn mê hết hai tuần lễ sao? Cho dù bả có biến thái cũng không thể biến đến mức muốn tao ngày mai nộp phạt cho bả chứ?” Dương Vũ lộ vẻ thờ ơ.

“Theo trình độ biến thái của bà cô này, rất có thể đấy.” Thực Hoa gật đầu nói.

“Nộp phạt thì không có, nhưng mạng thì có một cái. Có bản lãnh thì cứ tới mà lấy.” Dương Vũ bây giờ với chuyện này đã không còn coi trọng. Chỉ cần mình đem dị năng tu luyện cho hùng mạnh, lúc đấy đâu còn sức mà để ý mấy chuyện này. Huống chi trí nhớ mỗi ngày một tốt hơn. Cho dù hắn tùy tiện lướt sơ qua sách giáo khoa là có thể nhớ được đại khái nội dung trong đó.

“Dương Vũ, em theo cô ra ngoài một lát.” Tiết thứ hai, bà cô bỗng nhiên lên tiếng gọi Dương Vũ.

Thấy bà cô gọi mình, Dương Vũ không nói thêm lời nào, chỉ đứng lên rồi theo bà cô đi ra ngoài.

“Dương Vũ, đã xảy ra chuyện gì với em rồi? Đã hơn nửa tháng mà sao em vẫn còn chưa nộp phạt?” Mới vừa bước ra tới hành lang, bà cô già liền đổi giọng chất vấn.

“Cô không biết là em đã hôn mê hai tuần lễ và hôm nay mới xuất viện sao? Em nằm viện đến hai tuần lễ thì làm sao có thể chép xong được?” Sự tức giận trong lòng Dương Vũ đằng đằng nổi dậy. Hắn không hề nghĩ bà cô già có thể vô lý như vậy. Đối với Dương Vũ tuy đây chưa phải là trừng phạt, mà rõ ràng đang cố tình làm khó hắn.

“Hừ, còn mấy ngày trước khi hôn mê thì sao? Mấy ngày đó em đã làm gì? Thậm chí ngay cả một chút như vậy mà cũng không làm xong?”

“Cô cho rằng em là cô sao? Em không cần làm những bài tập của các môn khác sao? Rõ ràng là cô đang cố tình gây sự.” Dương Vũ tức giận nói.

“Em nói cô cố tình gây sự?” Bà cô già nghiêm nghị nhìn Dương Vũ, trên người toát ra đầy sát khí.

“Cô không phải cố tình gây sự chứ là gì? Cô làm cô giáo kiểu gì? Cô rõ ràng đang làm khó em.” Dương Vũ trong lòng ức vô cùng, nói không thèm nhìn mặt.

“Cô chính là cố ý làm khó dễ em đó, em thấy khó chịu à? Cô chưa từng thấy học sinh phế vật như em.” Hiển nhiên bà cô này cũng đang nổi nóng, nên đã không suy nghĩ lựa lời mà nói.

“Ha ha, em là phế vật đó... Nộp phạt thì không có, nhưng mạng thì có một cái. Cô có bản lãnh thì cứ tới mà lấy.” Sự nóng giận trong lòng Dương Vũ không thể nào phát tiết. Nói ra những lời không giống như nói chuyện với người bề trên mà giống như nói chuyện với người cùng trang lứa

“Khá lắm!” Bà cô già bị chọc tức đến mặt mày xanh mét, tay phải chỉ thẳng vào Dương Vũ, người giận run lên không ngừng. “Nếu như em không nộp phạt, em chuẩn bị nghỉ học đi.”

“Cô cho rằng cô là ai? Muốn đuổi em à?” Dương Vũ cười khinh khỉnh. “Có bản lãnh thì cô cứ việc đuổi em liền đi. Nhưng nộp phạt thì quên đi.” Dứt lời, Dương Vũ liền quay đầu bỏ về phòng học.

“Rầm!”

Dương Vũ tức giận đá vào cánh cửa trước phòng học. Đột nhiên có tiếng động mạnh, mọi người trong lớp giật mình sợ hết hồn. Cả đám đều kinh ngạc nhìn khuôn mặt giận dữ của Dương Vũ.

Dương Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn cả lớp, khuôn mặt tức giận, đôi mắt như nổ lửa.

“Giáo viên thì em thấy nhiều, cô chỉ xứng đáng là đồ bỏ.” Dương Vũ vừa bước vào phòng học thì liền quay ra ngoài, hướng về phía hành lang nơi bà cô đang đứng mà lạnh lùng thốt ra câu, sau đó mới bước vào trong.

“Em...” Bà cô quá tức giận, toàn thân run lên không ngừng, ngay cả nói cũng nói không ra lời. Đứng ngoài hành lang thật lâu, rồi mới rời khỏi.

Dương Vũ hung hăng ngồi vào ghế, trong lòng cơn giận vẫn chưa nguôi. Nếu bà cô già không phải là một cô giáo thì có lẽ Dương Vũ đã sớm cho bả một quả đấm rồi.

“Dương Vũ. Mày với bà cô ra sao rồi? Bộ dạng của mày sao bực bội vây?” Thực Hoa cười hề hà rồi thấp giọng hỏi. Lúc đó, Chung Lâm ngồi phía sau Dương Vũ cũng nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.

“Không có chuyện gì.” Dương Vũ lắc đầu. Dù hắn và bà cô già cãi vả, nhưng cả hai đều khống chế thanh âm của mình. Nên dù cho họ có đứng ngay sát bên ngoài phòng học thì học sinh trong lớp cũng không nghe thấy gì.

“Anh không sao.” Dương Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế bản thân mình bình tĩnh trở lại. Làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì, hắn quay đầu lại hướng về Chung Lâm khẽ cười nói.

Chung Lâm gật đầu tỏ vẻ an tâm, nhưng trong lòng cũng biết Dương Vũ lúc này đang có chuyện. Nàng không muốn làm phiền Dương Vũ. Thay vì hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì chi bằng để cho hắn yên tĩnh một chút.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến giờ tan học. Dương Vũ vẫn như trước, đưa Chung Lâm cùng mấy người bạn về nhà. Nhưng tối nay, Dương Vũ không nhìn thấy Lý Bân đâu.

Không thấy Lý Bân không đeo bám Chung Lâm làm trong lòng Dương Vũ cảm thấy cao hứng. Nhưng Dương Vũ cũng không tránh khỏi có một chút thất vọng. Bây giờ cơn giận trong bụng Dương Vũ không nơi phát tiết ra ngoài. Nếu như Lý Bân có mặt tại đây, thì sẽ cho hắn nhục nhã một phen mới có thể phát tiết hết cơn giận của chính mình.

Dương Vũ không biết được là tính cách của mình đã từ từ thay đổi.

Hết bình minh, lại đến hoàng hôn. Thế là một tháng đã trôi qua rất nhanh. Trong vòng một tháng này, không thấy Lý Bân xuất hiện trước mặt, Dương Vũ trong lòng vừa cao hứng, vừa nghi ngờ. Hắn biết rằng Lý Bân nếu không sợ hắn thì nhất định phải có nguyên nhân khác.

Tuy nhiên, Dương Vũ cũng chẳng buồn bận tâm hỏi tới. Hắn bây giờ chỉ lo mỗi sáng đến Tháp Sơn phía trên công viên để tu luyện dị năng. Trong một tháng, Dương Vũ đã luyện được cách khống chế ngọn lửa trong thân thể của mình. Chỉ cần trong đầu nảy ra ý niệm thì trên tay sẽ phát ra ngọn lửa. Hơn nữa, hắn còn có thể khống chế ngọn lửa để uy lực hỏa cầu từ từ xuất hiện.

Có thể nói, Dương Vũ bây giờ đã là một người có dị năng nhập môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK