Thật ra, nơi kín đáo để ẩn nấp chính là gầm cầu thang nằm ở giữa phòng trong và tiền sảnh của ngân hàng. Nơi này vừa vặn có thể ngăn chặn được công kích của bọn cướp.
Dương Vũ hít thật sâu, cơ nhục trên người liền căng phồng, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Thế nhưng vừa nhìn, hắn lập tức kinh hãi toát mồ hôi lạnh! Vị trí của hắn ngay dưới gầm cầu thang, đối diện là quầy nhân viên. Chỉ cần bọn cướp án ngữ nơi đó, thì Dương Vũ chẳng còn chỗ nào để mà ẩn nấp. Chỉ cần bọn cướp bóp cò súng, thân thể Dương Vũ sẽ chẳng khác tổ ong vò vẽ là mấy.
Thở ra luồng khí lạnh, Dương Vũ liền nhanh chóng bình tĩnh lại. Hiện tại không có súng, thứ duy nhất có thể dùng chính là dị năng! Nếu sử dụng dị năng, rất có thể sẽ bị mọi người phát hiện, nhưng bây giờ hắn bất chấp tất cả, bên trong còn có mười mấy sinh mạng con người đang bị uy hiếp.
Hiện giờ bọn cướp không nhìn thấy Dương Vũ nhưng chúng vẫn không ngừng bắn về phía hắn ẩn núp, làm Dương Vũ không dám có hành động liều lĩnh.
"Nếu lúc này mà đội đột kích xông vào thì tốt quá." Dương Vũ nghĩ thầm trong lòng. Nhưng Dương Vũ cũng biết, chớ nói đội đột kích xông vào trong này, mà cái địa phương quỷ quái này còn có đội đột kích hay không cũng là một vấn đề.
Phía ngoài, chuyên gia đàm phán vẫn đang cao giọng hô hào. Mà tiếng súng bên trong vọng ra càng làm cho những người ở bên ngoài khẩn trương! Bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Từ tiếng súng, bọn họ có thể biết, bên trong đang có người cùng bọn cướp giao đấu. Nhưng họ không nắm rõ tình hình bên trong nên cũng không dám hành động liều lĩnh.
"Liều mạng." Dương Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng bàn tay cũng đã tạo mấy quả cầu lửa nhỏ. Những quả cầu lửa này tuy nhỏ bằng ngón tay út nhưng qua áp súc cao độ của Dương Vũ thì bên trong ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ.
"Vèo!" Dương Vũ từ nơi ẩn núp xông ra ngoài. Vừa lúc thân hình hắn mới lộ ra ngoài, hai tên cướp đã ghìm súng bắn quét về phía hắn.
Dương Vũ hừ lạnh, lực lượng tăng lên đến cực hạn. Thân thể vẽ lên quỹ tích hình chữ chi (zic zắc) vọt tới hai tên cướp, mấy quả cầu lửa trong tay Dương Vũ cùng lúc bắn về phía bọn chúng.
"Đoàng đoàng!" Tiếng đạn xé gió bay đi không ngừng lướt qua bên tai hắn. Tốc độ của Dương Vũ được tăng đến cực hạn! Hoặc là hướng bên cạnh tiến tới, hoặc là trong nháy mắt bổ nhào, sau đó trượt nhanh trên mặt đất. Mặc dù loạt đạn của bọn cướp không ngừng vang lên nhưng không bắn trúng hắn một viên nào.
"Rầm rầm!"
Rốt cuộc những quả cầu lửa cũng nổ tung trước mặt bọn cướp. Xung lưc khổng lồ lập tức đánh bay hai tên cướp ra ngoài. Dương Vũ thấy thế quát to, thân hình đột nhiên nhanh thêm, phóng về một trong hai tên cướp.
"Chát!" Tay phải Dương Vũ biến chưởng thành đao, hướng về tên cướp hung hăng chém xuống. Đồng thời, chân trái cũng nhắm vào một tên khác đá tới.
"Răng rắc!" Hiển nhiên, tên cướp cũng không phải là người bình thường, ngay lúc tay Dương Vũ chém xuống, tay trái hắn trong nháy mắt liền vung lên cản lại. Cú đánh của Dương Vũ dùng lực quá mạnh, xương tay trái của hắn trong nháy mắt liền bị chặt gãy lìa.
"A..." Tên cướp hét thảm thiết, tay phải cầm súng hung hăng nhằm Dương Vũ đập tới. Dương Vũ hừ lạnh một tiếng, tay trái hóa thành quyền, mãnh liệt đánh tới.
"Rầm!" Một quyền của Dương Vũ đánh bay khẩu súng của tên cướp ra ngoài, đồng thời, tay phải của DươnG Vũ ngay khi chặt gãy cánh tay của hắn, không một chút trở ngại tiếp tục đánh mạnh vào ngực tên cướp. Khi sắp chạm vào ngực, chưởng đao của Dương Vũ nháy mắt đã chuyển thành nắm đắm, hung hăng nện mạnh lên lồng ngực tên cướp.
"Răng rắc!" Tiếng xương cốt bị gãy lìa phát ra, tên cướp kêu lên thê lương thảm thiết, rồi há mồm phun ra một ngụm máu tươi bắn tung tóe về phía Dương Vũ. Đồng thời, cả người tên cướp cũng bị lực lượng từ cú đấm của Dương Vũ đánh bay ra ngoài.
“Rầm!" Tên cướp bị văng mạnh ra xa trên mặt đất.
Mặt khác, tên cướp còn lại nhìn thấy một cước của Dương Vũ, lập tức lui về sau một bước. Đồng thời, hắn cũng rất quyết đoán dùng súng đập mạnh vào chân Dương Vũ để ngăn một cước này, lực va chạm lại khiến hắn tiếp tục lùi về thêm mấy bước.
Gần như trong nháy mắt, Dương Vũ đã đánh bay một tên rồi lập tức xoay người, thân hình hơi khựng lại, rồi lập tức nhào tới tên cướp còn lại.
"Xoẹt !" một luồng sáng lóe lên trước mắt Dương Vũ, trong tay phải tên cướp đã cầm một thanh thủy chủ sắc bén đâm về phía hắn.
"Hừ!" Đối phó với một tên cướp sở hữu vũ khí lạnh, với lực lượng cường đại của Dương Vũ, chẳng khác nào như người lớn cùng trẻ nhỏ đánh nhau. Cho dù đứa trẻ đó có cầm lợi khí, cũng không bao giờ là đối thủ của người lớn.
Mà hiện tại tên cướp này giống y như một đứa trẻ đang nghịch ngợm vũ khí.
Cười lạnh một tiếng, tay phải Dương Vũ nhanh chóng vung ra, trong nháy mắt bắt được cánh tay đang cầm đao của tên cướp. Tiếp đó, Dương Vũ hơi dùng lực một chút, một tràng âm thanh lạo xạo tiếng xương vỡ nát truyền ra từ cổ tay tên cướp, ngẩn ra một chút, sau đó tên cướp kêu lên thảm thiết như là heo bị chọc tiết.