Chương 992: Con cọp cái
Tần Lâm lắc đầu cười nói.
"Cậu muốn cho vợ cậu có cuộc sống tốt thì cậu phải có bản lĩnh, chuyện này đâu thể dựa vào tiền đi mượn để duy trì được? Mạch suy nghĩ của cậu cũng kỳ lạ thật, chẳng giống người khác chút nào".
Lâm Nguyệt Dao cũng đồng ý mà gật đầu, Tần Lâm nói đúng lắm.
Lâm Nguyệt Dao thở dài nói.
"Đúng vậy anh họ, anh muốn cho chị dâu một cuộc sống tốt đẹp là chuyện không sai nhưng anh phải tự mình nỗ lực chứ, đâu thể dựa vào việc mượn tiền để duy trì cuộc sống ấy, còn tỏ vẻ có lý chẳng sợ, anh làm thế nào vậy?"
Mặt Đường Giang Sơn đỏ ửng lên, tay chân hơi luống cuống.
Tôn Hiểu Dĩnh mắng chửi.
"Cô xem xem, không cho thì không cho, bây giờ bọn con cháu còn sỉ nhục chúng ta, Đường Vũ, đều tại ông, ông xem xem ông có loại người thân như nào này? Ông xem xem? Tôi đã bảo không đến rồi mà ông cứ đòi đến, đến để rồi bị mất mặt như giờ? Đến để người khác cười chúng ta? Đến để mua vui cho người khác?"
"Còn có cậu nữa, tên họ Tần kia, cậu có tư cách cười con trai tôi á? Cậu cũng đâu có mượn tiền cậu, cậu là cái thá gì? Dù sao tôi cũng là trưởng bối của cậu, cậu không biết xấu hổ à?"
Tần Lâm cười nói.
"Bà có mượn tiền tôi, tôi cũng không cho".
"Cậu..."
Dì Hai nói nhỏ, cả nhà làm loạn đến mức mất vui, rõ ràng đây không phải điều dì Hai muốn nhìn thấy.
"Tiểu Lâm, cháu bớt lời lại đi".
Đường Mẫn nói.
"Chị dâu, Tiểu Lâm và Nguyệt Dao là trẻ con, chị đừng để ý bọn nó, bọn nó cũng chỉ vô tâm thôi".
Tôn Hiểu Dĩnh ngồi bệt xuống đất, bắt đầu la khóc om sòm.
"Vô tâm á? Sao tôi không cảm thấy bọn nó vô tâm nhỉ? Lão Đường, ông xem xem người nhà ông, tôi nói chúng ta thà đi bán máu cũng không đến, uống cứ muốn cúi đầu xin người ta, tôi không muốn bị người ta sỉ nhục, ông lại la ó, ông liên tục bảo em Hai ông tốt thế nào, nhất định sẽ không có chuyện thấy chết không cứu? Giờ thì hay rồi, người ta vả mặt chúng ta, thế này ông vui chưa? Ông vui chưa? Cái bản mặt già của ông giờ mất hết rồi. Cả đời Tôn Hiểu Dĩnh tôi chưa từng mất mặt thế này, ông là đồ chết tiệt, hu hu hu".
"Chẳng phải ông bảo nhà họ Đường nợ ông sao, chẳng phải ông bảo ông có địa vị trong tim nhà họ Đường sao? Hu hu hu, sao bây giờ lại như vậy, chúng ta nhiệt tình mà họ lại lạnh lùng. Lần này ông biết tôi khổ sở thế nào không? Tôi đã bảo không đến rồi mà ông cứ đòi đến, ông đúng là không biết xấu hổ! Ông coi người ta là người thân, người ta có coi ông là người thân không? Hu hu hu, sao tôi lại gả cho một tên vô dụng như ông chứ, bây giờ cháu tôi được mấy tháng rồi, tôi không được ôm cháu trai tôi thì tôi sẽ liều mạng với ông! Ông đúng là đồ đáng chết, bây giờ con trai không có tiền kết hôn, đều tại ông ấy! Ông mà kiếm được nhiều tiền hơn thì chúng ta đâu phải đến đây cầu xin? Cả đời làm công nhân khổ muốn chết, ông đúng là không xứng với họ Đường. Ông nhìn người ta xem, ai ai cũng gọn gàng sạch sẽ, ông nhìn lại mình đi, rõ ràng là thằng công nhân, hơn nữa còn là một ông công nhân không biết cầu tiến, sao tôi lại gả cho ông vậy. Hu hu hu, ông đúng là đồ trời đánh, con bé kia mà dám phá cháu trai tôi thì ông không xong với tôi đâu, không xong đâu! Đường Vũ, ông đợi tôi ly hôn với ông đi".
Tôn Hiểu Dĩnh khóc lóc om sòm, gào thét, ngồi dưới đất khóc lóc không ngừng, trông có vẻ rất thương tâm.
Mặt Đường Vũ hết sức khó coi, nhưng ông ta nổi danh sợ vợ, ông ta cũng không dám nói nhiều với cái con cọp cái này.
Tôn Hiểu Dĩnh khóc lóc om sòm, Đường Mẫn và Lâm Vũ sao có thể không nhận ra! Nhưng bọn họ chỉ quan tâm đến món tiền này có thực sự là cho Đường Giang Sơn để lấy vợ không?
Mang thai mấy tháng, lấy đứa trẻ ra uy hiếp đòi món tiền sính lễ giá trên trời. Đây là chuyện bình thường chắc? Nói cách khác, Đường Mẫn và Lâm Vũ cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám.
Nhưng dẫu sao trong bụng bạn gái Đường Giang Sơn cũng là cốt nhục của nhà họ Đường, đó là cháu trai nhà họ Đường, lúc này Đường Mẫn cũng không nhẫn tâm, nhưng nếu như cho bọn họ chỗ tiền này, liễu có vấn đề gì không?
"Ông là cái đồ vô dụng, hu hu hu! Người ta đầu ngồi trên đầu tôi, ông cũng không quan tâm, ông chẳng có bản lĩnh, chẳng có tiền, ông nói xem tôi sống với ông nhiều năm như vậy? Tôi có bao giờ chê trách ông gì không? Tôi chê ông không bản lĩnh, chê ông không tắm rửa à?"
Tôn Hiểu Dĩnh đấm ngực dậm chân nói.
"Đường Vũ! Ông nhớ lấy, ông không xong với tôi đâu. Người ta mà đã không đồng ý cho chúng ta mượn tiền, ông còn ở đây làm gì? Ông biết xấu hổ không đấy? Ông còn tự trọng không, nhà họ Đường không nhận ông, ông có biết không? Ông họ Đường nhưng không cùng họ Đường với bọn họ. Chúng ta mặc dù nghèo nhưng vẫn phải có tự tôn, ông biết không? Đường Vũ, ông đúng là cái đồ trời đánh, cả đời tôi sống với ông, tôi đúng là đen đủi tám đời, ông nói xem tại sao ông lại thua kém vậy, sao ông vô dụng vậy, chúng ta không mượn nữa, chỗ tiền này chúng ta không mượn nữa là được chứ gì?"
Tôn Hiểu Dĩnh nước mắt lưng tròng, lúc này, Đường Vũ vẫn không dám nói câu gì. Đường Mẫn mím chặt môi, sắc mặt tái xanh. Anh Hai bị quở trách như vậy, không hề oán hận câu nào, không là không dám có. Bà ấy là em gái, trong lòng cũng khó chiu. Năm trăm nghìn này bà ấy bắt buộc phải lấy ra, hơn nữa chỗ tiền này bà ấy cũng cho rằng mình nên vì anh Hai mà lấy ra, nhưng sẽ không cho tên nhóc Đường Giang Sơn làm sính lễ. Tên Đường Giang Sơn này đúng là tên ăn bám bố mẹ, đúng là loại siêng ăn nhác làm.
Đã có nhà rồi, khoản tiền này có lẽ sẽ cho bọn họ một cuộc sống tốt hơn, nhưng cho anh ta đống tiền này chỉ khiến anh ta trở thành kẻ nghĩ mình may mắn, sau này khẻo còn tệ hại hơn, bộ dạng ăn bám bố mẹ này khiến Đường Mẫn vô cùng thất vọng. Anh Hai cần cù chăm chỉ, hơn nữa là một người dân quê vô cùng thật thà, trước giờ chưa hề oán giận, nhưng chị dâu này rõ ràng nuông chiều con cái, điều này khiến Đường Mẫn khó chịu, chiều con chính là muốn giết con. Từ những lời Đường Giang Sơn nói, bà ấy có thể biết được tên này vô cùng dựa dẫm vào bố mẹ, đây chẳng phải loại bám váy mẹ mà mấy năm nay mọi người hay nói sao?
Đường Giang Sơn lau nước mặt, quỳ trước mặt Tôn Hiểu Dĩnh, hai người ôm lấy nhau khóc lóc.
"Mẹ đừng khóc nữa, chúng ta đi đi! Con không kết hôn nữa, con cũng không cần con con nữa, con không cho phép bọn họ sỉ nhục ta thế này".
"Đều tại mẹ không tốt, mẹ không có bản lĩnh, bố con là loại vô dụng, ngay cả cháu trai của mình mà cũng không giữ được, sao ông không đi chết đi chứ".
Tôn Hiểu Dĩnh gầm thét nói, chắc tầng trên tầng dưới đều nghe thấy hết, sắc mặt Lâm Vũ vô cùng khó coi, đúng là không biết xấu hổ? Đây chẳng phải chửi bọn họ vô lương tâm sao?
Đường Vũ nắm chặt nắm đấm, ông ta muốn đi, nhưng Tôn Hiểu Dĩnh chưa đi, ông ta cũng không dám đi, ông ta vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì. Chuyện này đã ép ông ta đến đường cùng.
Sắc mặt Đường Mẫn ngày càng khó coi, anh Hai bị mắng ác liệt như vậy. Lúc này còn có thể ra lệnh đuổi khách sao?
Mặt mũi của anh Hai mất hết rồi. Có điều nếu mắng lại bà ta thì cũng khó chịu. Mặt ông ta đỏ bừng, bọn họ là người nhà họ Đường, chứ không phải loại hèn nhát!
-----------------------