Chương 887: Thấy máu
Mặc dù mọi người không ai nói gì, nhưng ai nấy đều vái lạy trước thần Ôn Dịch đã nói lên kết quả, bọn họ tình nguyên tin tưởng Tần Lâm hơn Smith.
Smith đứng đó cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhất là ngay cả nhân viên công ty anh ta cũng vái lạy, khiến sắc mặt Smith sa sầm lại.
Smith lạnh lùng hừ một tiếng, nói.
“Tôi chưa bao giờ tin vào thần Ôn Dịch, cả ngôi chùa Tông Thánh này có tất cả mấy trăm pho tượng phật, nếu quỳ từng pho một thì e là phải quỳ đến sáng mai cũng không xong”.
Nói rồi, Smith bước đến trước tượng Ôn Dịch, khinh thường đá hất cái đệm hương bồ trên mặt đất, vẻ mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Tần Lâm nhíu mày nói.
“Anh bất mãn với tôi cũng không sao, nhưng anh tốt hơn hết là đừng xúc phạm đến thần linh”.
Tần Lâm dứt lời, Smith liền bật cười khinh bỉ: “Ha ha, còn dạy dỗ tôi nữa cơ à? Anh nghĩ mình hiểu rộng biết nhiều lắm à?”
“Một vị thần Ôn Dịch mà cũng đáng để chúng ta vái lạy như thế sao, tôi cứ thích khiêu khích ông ta đấy, làm gì được tôi nào?”
Nói xong, Smith lại đá chân vào cái đệm hương bồ.
Mặc dù Tần Lâm kịp ngăn cản, nhưng anh không hề có ý địch can ngăn, anh ta cũng chẳng có liên quan gì đến anh.
Cú đá này của Smith đã đá một tấm nệm hương bồ bay thẳng ra ngoài, đập vào chiếc bàn phía trước. Thật trùng hợp khi một chiếc chân bàn ‘rắc rắc’ một tiếng rồi nứt gãy, một bức tượng Phật trên bàn cũng từ từ đổ xuống.
Đây là hộ pháp bên trái của thần Ôn Dịch, cao bằng hai người, đập thẳng xuống khiến mọi người ai nấy đều hoảng sợ.
Sắc mặt Smith lập tức thay đổi, không kịp tránh ra, “rầm” một tiếng, bức tượng đập thẳng vào chán Smith.
Smith lập tức bị đập ngã xuống đất, kêu la đau đớn.
Mọi người theo bản năng lùi lại một bước, rồi vội vàng lao đến.
“Chủ tịch! Anh không sao chứ!”
Mọi người đỡ Smith dậy, thì thấy không có gì nghiêm trọng, may mà bức tượng Phật này rỗng bên trong, nếu pho tượng thần Ôn Dịch kia đổ xuống thì Smith đã toi đời rồi.
Trên trán bị pho tượng đập xuống gây ra một vết thương không ngừng chảy máu.
Điều trùng hợp là vị trí vết thương chính là vị trí ngọc Quan Âm kia của anh ta.
Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người đều cảm thấy quỷ dị, chẳng lẽ ngọc Quan Âm này thực sự có vấn đề?
Tần Lâm nói Smith có tai họa chảy máu, anh ta liền gặp thật.
Vả lại, chỗ chảy máu giống hệt chỗ chấm đỏ trên ngọc Quan Âm, đây hẳn không phải là trùng hợp đâu nhỉ?
Quan trọng nhất là, tất cả mọi người đều đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Tất cả đều do Smith tự làm tự chịu, không hề liên quan đến Tần Lâm, thậm chí Tần Lâm còn khuyên anh ta một hai câu, nhưng anh ta không nghe thì người khác cũng hết cách.
Smith lau vết máu trên chán, chửi thề một câu xui xẻo, nhưng anh ta không hề tin lời Tần Lâm, anh ta vẫn nghĩ bản thân mình mới đúng.
“Mọi người vào vái lạy Quan Âm trước đi, tôi sẽ đuổi theo giải thích cho mọi người sau!”
Nói rồi, Smith liền đi xử lý vết thương.
Vào trong điện chính, đám người Tần Lâm ngẩng đầu nhìn thấy một vị Quan Âm nghìn tay với vẻ mặt từ bi, mang đến cho người khác một cảm giác rất khó tả,
Lúc này, mọi người đã hết sức tin tưởng Tần Lâm, có người nói.
“Anh Tần, chúng ta có cần vái lạy không?”
Tần Lâm lắc đầu: “Pho tượng kia không phải pho tượng gốc, chút nữa chúng ta sẽ gặp được tượng gốc, không cần vái lạy cái này đâu”.
Tần Lâm vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng ‘xì’ đầy khinh thường.
“Không cần vái lạy? Ha ha, vái lạy thần Ôn Dịch nhưng không vái Quan Âm, anh hài hước thật đấy, thuật phong thủy này anh học được từ đâu vậy? Đệ tử bịp bợm à?”
Anh ta nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ giây lát, hơi mông lung không biết rốt cuộc có nên vái lạy tượng Quan Âm này hay không?
Thật ra, rất nhiều người không hiểu về phương diện này, vì vậy cần có một người có uy tín giải thích cho họ.
Nhưng giờ có người uy tín, một là Tần Lâm, người kia là Smith, hai người này đều có vẻ cực kỳ chuyên nghiệp, rốt cuộc nên tin ai đây?
Có vẻ lời của Smith đáng tin cậy hơn một chút, nhưng qua chuyện vừa rồi ở chỗ thần Ôn Dịch, mọi người đã có phần hoài nghi năng lực của Smith.
Cho nên hiện tại Tần Lâm và Smith đối đầu với nhau, bọn họ cũng không biết nên tin ai.
Sau khi Smith vái lạy, anh ta dẫn mọi người đến điểm tham quan cuối cùng – Tam Tháp.
Đứng trước Tam Tháp, Smith nói.
“Nếu anh Tần đã hiểu biết như vậy, thì để anh Tần giới thiệu đi!”
Smith nói xong thì khoanh tay, nhìn Tần Lâm với vẻ mặt châm chọc, chờ Tần Lâm lên tiếng.
Mọi người cũng chờ đợi, không biết rốt cuộc người họ Tần này có hiểu biết vè phương diện này không.
Tần Lâm điềm tĩnh, chậm rãi nói với mọi người.
“Mọi người xem, tòa tháp chính này có bốn mặt, mỗi mặt mỗi tầng đều có một pho tượng Quan Âm, tổng có ba mươi sáu pho hóa thân, cộng thêm một pho chính, tại đây có tất cả ba mươi bảy pho tượng Quan Âm”.
“Trong trận động đất lớn năm đó, Tam Tháp đã nứt ra một kẽ hở, thế như chẻ tre, nhiều năm sau, trận động đất thứ hai xảy ra, vết nứt này lại khép lại một cách thần kỳ!”
“Mà vừa rồi tôi bảo mọi người không cần vái lạy tượng phật Quan Âm nghìn tay kia là vì, Quan Âm nghìn tay chỉ là một pho tượng hóa thân của Quan Âm, pho tượng chính đang ở giữa ngọn tháp cao này, cần gì phải vái lạy hóa thân chứ?”
Tần Lâm vừa dứt lời, một nhà sư bước ra từ ngôi chùa, vị nhà sư này cầm cây chổi quét. Vừa nhìn đã biết người này không giống với những nhà sư thông thường, mặc dù đang quét sân, nhưng mang đến cho người ta cảm giác của một vị cao tăng.
“Vị thí chủ này nói rất đúng, tượng chính của Quan Âm chính là ở đây, không cần thiết phải vái lạy những tượng Quan Âm khác”.
Nhà sư dứt lời, sắc mặt Smith lập tức thay đổi, nét mặt mọi người cũng trở nên kì quái.
Không ngờ Tần Lâm lại nói đúng, vừa rồi Smith dẫn mọi người đi vái lạy những tượng hóa thân kia, không ít người cũng làm theo, không ngờ lại tốn công vô ích!
Mọi người không khỏi cảm thấy không hài lòng, rốt cuộc tên Smith này có biết không vậy? Không biết thì đừng có mà ở đây lừa mình dối người chứ?
Tuy nhiên, Smith là sếp nên mọi người không ai dám nói gì anh ta, nếu không anh ta đã bị chửi cho to đầu rồi.
Hồ Gia Hân đứng bên cạnh cười ha hả, người khác không tiện nói, nhưng cô thì không khách sáo.
“Tôi bảo này Smith, rốt cuộc anh có hiểu biết không vậy? Hay là tôi thuê một hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho anh nhé?”
Vẻ mặt của Smith lập tức tối sầm lại, anh ta tự xưng là đại sư tinh thông phong thủy Hoa Hạ, bảo hướng dẫn viên đến giảng cho anh ta, thì chả khác nào vũ nhục anh ta?
Smith xấu hổ muốn chết, vốn định thể hiện trước mặt Hồ Gia Hân, nhưng cuối cùng lại mất mặt như thế.
“Ha ha, Hồ tiểu thư, mỗi người đều có tín ngưỡng riêng, không thể gộp chúng nói. Mỗi người có lý riêng của mình, vẫn câu nói đó, thành tâm ắt sẽ linh nghiệm”.
Những lời của Smith cũng không hề sai, cũng được coi là có lý do đầy đủ.
Ra khỏi chùa Tông Thánh, dưới sự hướng dẫn của Tần Lâm, mọi người ai nấy đề đã cầu được một lá bùa bình an cho mình.
Sau khi xuống núi, tâm trạng mọi người rất phấn khởi, buổi team building này không khác gì một chuyến du lịch.
Còn Smith mặc dù bị mất mặt, nhưng may mà mặt anh ta rất dày, đã nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Dưới núi chính là một thành phố cổ, vào đó tôi sẽ mời mọi người ăn bánh hoa”.
Mọi người cực kỳ phấn khởi: “Được, từ lâu đã nghe đến bánh hoa của thành phố cổ rất đặc sắc, không biết có ngon không nhỉ”.
Smith cười nhạt: “Bánh hoa của thành phố cổ tất nhiên là không tồi, vừa ngon vừa rẻ, chút nữa tôi mời mọi người ăn”.
-----------------------