Chương 433: Trẻ đến mức nào?
Dưới ánh mắt trông đợi của mọi người, Tần Lâm bước ra từ hậu trường, anh mặc áo blu trắng và đeo cà vạt xanh, trên mặt còn đeo cả mặt nạ.
Tất cả mọi người đột nhiên có chút thất vọng, Tần đại sư này cũng thần bí quá rồi, lại còn đeo mặt nạ?
Lâm Nguyệt Dao cũng rất tò mò, nhưng cô không thể nào nhìn thấy rõ mặt của Tần đại sư, trong lòng có hơi thất vọng.
Tần Lâm đeo mặt nạ, ngoài để che giấu thân phận thì còn có một ưu điểm khác, đó chính là có thể che giấu được tuổi tác.
Nếu để các chuyên gia lão làng nhìn thấy gương mặt trẻ trung của anh thì có lẽ sẽ gây nên đàm tiếu.
Tần Lâm đi lên sân khấu rồi ngồi vào bục chính, sau đó nói một cách đĩnh đạc.
“Đông y chú trọng điều trị các triệu chứng và nguyên nhân gốc rễ, để truy tìm nguồn gốc”.
“Chỉ có điều trị tận gốc bệnh mới là phương pháp nhanh nhất, dễ nhất và ít gây hại nhất”.
“Ví dụ, có một bệnh nhân luôn bị viêm ruột, dù điều trị như thế nào thì bệnh nhân vẫn bị bệnh thường xuyên, sau khi chẩn đoán thì phát hiện bệnh nhân thích ăn cay và uống nước lạnh”.
“Điều này sẽ tìm ra gốc rễ của bệnh, nếu không hết gốc rễ của bệnh thì bệnh sẽ không bao giờ được chữa khỏi, chỉ cần người bệnh kiêng ăn cay và uống nước lạnh thì bệnh sẽ tự khỏi mà không cần thuốc”.
“So với Tây y, vừa cho bệnh nhân uống thuốc, vừa thả ra bệnh nhân lại tiếp tục ăn cay và uống nước lạnh, vậy thì sức khỏe chỉ ngày càng xấu đi mà thôi, cho nên ý định ban đầu của Đông y chính là điều trị tận gốc”.
Sau khi Tần Lâm nói xong, khán giả đột nhiên vỗ tay, trong đó có mấy vị chuyên gia lão làng trên sân khấu cũng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Vị bác sĩ lớn tuổi Tôn Xương Hải của bệnh viên ung thư nói nhỏ: “Lão Nghiêm, tôi nghe nói anh đã gặp người này? Thấy thế nào?”
Lão Nghiêm thở dài, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ và đưa ngón tay cái lên.
“Đừng nhìn thấy cậu ấy trẻ, cậu ấy thật sự có trình độ đấy”.
Tôn Xương Hải cau mày: “Trẻ? Trẻ đến mức nào? Có thể trẻ hơn cả Khổng Phàm Lâm sao?”
Lúc này, Khổng Phàm Lâm đang đứng sau Tần Lâm làm trợ lý, mọi người đều vô cùng tò mò, Khổng Phàm Lâm đã là bậc thầy Đông y trẻ nhất trong ngành, rất nhiều người còn lấy đó để làm mục tiêu, bốn mươi lăm tuổi đã có thể lấy được danh xưng ‘bậc thầy Đông y’, đó là ước mơ cả đời của bọn họ.
Nhưng nghe Lão Nghiêm nói, hình như Tần đại sư còn trẻ hơn cả Khổng Phàm Lâm?
Lão Nghiêm gật đầu, vẻ mặt có hơi nghiền ngẫm.
“Không chỉ trẻ hơn Khổng Phàm Lâm, Tần đại sư này còn chưa đến ba mươi nữa cơ”.
“Cái gì!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chưa tới ba mươi tuổi?
Đùa à, không đến ba mươi tuổi mà cũng dám tự xưng là đại sư sao?
Chưa đến ba mươi, dù bắt đầu học y từ khi lọt lòng mẹ cũng chỉ hơn hai mươi năm, làm sao có thể so sánh với những người đã có thâm niên năm mươi, sáu mươi năm trong ngành chứ? Vậy mà vẫn có thể làm bác sĩ trưởng được sao?
Lời nói của Lão Nghiêm rõ ràng đã khiến cho mọi người không hề hài lòng, Tần Lâm này thật sự còn quá trẻ, không thể nào đủ thuyết phục được.
Mọi người đều xì xào bàn tán, nhưng cũng không quá sôi nổi, dù sao cũng là truyền hình trực tiếp.
Tần Lâm giải thích sơ qua về lý thuyết, ban đầu mọi người cũng khá bị thuyết phục, nhưng khi nghe đến tuổi của Tần Lâm liền lập tức nghĩ anh đã học thuộc lòng những thứ này.
Người dẫn chương trình Tiểu Lan nói: “Tần đại sư đã nói lý thuyết nhiều như vậy, tiếp theo, chúng tôi sẽ yêu cầu một bệnh nhân đến thực hành và xem cách Đông y chữa trị”.
“Xin mời bệnh nhân”.
Tiểu Lan vừa dứt lời, bỗng một ông già bước đi khập khiễng tiến lên sân khấu.
Ông già này trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt ửng hồng, nhưng lại bước đi khập khiễng, sắc mặt lộ vẻ đau đớn.
Bệnh nhân đi tới chỗ Tần Lâm rồi ngồi xuống, sau đó Tần Lâm nhìn ông già một lượt, hỏi.
“Đau chân à?”
Ông cụ xoa đầu gối, rồi gật đầu: “Thấp khớp, bệnh cũ thôi!”
Tần Lâm ngửi thấy mùi rượu trên người ông cụ, bèn nói: “Bắt mạch trước đi”.
Bởi vì hầu hết những bệnh nhân trong chương trình này đều là người trung niên và cao tuổi, vậy nên vì để tăng hiệu quả của chương trình, nên phải tìm một bệnh nhân cao tuổi đầu tiên, hơn nữa, đó cũng là một căn bệnh tương đối phổ biến, bệnh thấp khớp.
Sau khi Tần Lâm bắt mạch xong, liền cau mày lắc đầu.
“Ông cụ, bệnh này không phải thấp khớp”.
Mọi người đều sững sốt, không phải thấp khớp?
Tôn Xương Hải không khỏi chau mày, nói.
“Sao lại không phải thấp khớp? Triệu chứng thấp khớp là đau nhức xương khớp, cứng đờ, mất chức năng, mệt mõi rã rời. Ông cụ này vừa nhìn là đã biết bị thấp khớp, cậu không xem nhầm đấy chứ?”
Tôn Xương Hải cũng tiến đến, mọi người đột nhiên trở nên căng thẳng, đây là truyền hình trực tiếp, tại sao ông Tôn lại có hành động như vậy!
Đạo diễn Cao ở bên dưới cũng chau mày, một số biên tập viên cũng lo lắng, bọn họ ra hiệu với đạo diễn để hỏi xem ông ta có muốn dừng chương trình phát sóng trực tiếp hay không.
Đạo diễn Cao suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, thắc mắc cũng là chuyện hết sức bình thường, quan trọng là phụ thuộc vào cách giải quyết của Tần Lâm.
Khán giả bên dưới khán đài cũng lặng đi, vốn tưởng rằng sẽ bàn luận về Đông y một cách thân thiện, nhưng không ngờ lại xảy ra xung đột.
Tôn Xương Hải này là một người nổi tiếng nóng tính trong giới Đông y, và ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu với những đại sư tự xưng đó.
Bất cứ ai dám mạo danh đại sư đều phải đối đáp với ông ta vài câu, người đó mới chính là đại sư thực thụ, nếu trình độ đối phương thật sự không cao thì chắc chắn khi trả lời sẽ toát mồ hôi lạnh.
Lâm Nguyệt Dao và Diệp Vãn Nhi ngồi dưới khán đài cũng cảm thấy lo lắng, đây là chương trình phát sóng trực tiếp, hơn nữa Tôn Xương Hải còn là một cao thủ về Đông y, nếu như Tần Lâm thực sự trả lời không được thì đó sẽ là một sự cố ngay trên sóng truyền hình.
Đối mặt với câu hỏi của Tôn Xương Hải, Tần Lâm chỉ cười nhạt.
“Có các vấn đề về khớp, không nhất định phải bị thấp khớp, có nhiều bệnh có thể gây biến chứng mà thôi”.
Nói xong, Tần Lâm hỏi bệnh nhân.
“Phân có bình thường không?”
Ông cụ lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Không, đi nặng rất khó khăn”.
Tần Lâm gật đầu.
“Đi tiêu của ông lâu ngày không thông, phủ tạng chuyển thành nhiệt, nhiệt không có đường thoát ra ngoài nên hơi nóng ẩm mới truyền vào các khớp, đột ngột ra ngoài và gặp khí lạnh, khí lạnh bao trùm nhiệt, đây là bệnh gút”.
Câu nói của Tần Lâm khiến mọi người sững ra.
Bệnh gút?
Ai cũng đã từng thấy qua bệnh gút, bệnh gút là đau gót chân chứ không phải đau đầu gối, tuy triệu chứng của hai bệnh này giống nhau nhưng về vị trí cụ thể lại có chút khác biệt.
Tôn Xương Hải nhíu mày, mặc dù lời nói của Tần Lâm có lý và có cơ sở, nhưng ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Gút là một cơn đau ở cuối gót chân, bệnh nhân này lại luôn ôm đầu gối của mình, cậu giải thích thế nào đây?”
Tần Lâm trả lời: “Như tôi vừa nói, bệnh đau khớp gối của ông cụ là một biến chứng, cũng tức là thấp khớp, điều đó đúng, nhưng bệnh thấp khớp do gút mà chữa theo triệu chứng thấp khớp thì sẽ không trị được tận gốc, chữa thấp khớp thì bệnh gút sẽ không khỏi, sẽ lại tái phát”.
Tôn Xương Hải suy nghĩ một hồi rồi ngồi xuống, không hề phản bác.
Trong lòng thầm nghĩ, những gì tên nhóc này nói quả thật rất có lý.
-----------------------