Chương 722: Rốt cuộc là đắc tội với ai?
Sắc mặt Sở Siêu trở nên vô cùng khó coi, bọn họ mỗi năm đều biếu quà cho Lôi Hồng là để khi bọn họ gặp phiền phức, thế lực của Lôi Hồng có thể ít nhiều giúp đỡ bọn họ.
Nhưng bây giờ, Lôi Hồng không chỉ không nghe điện thoại mà còn trả lại toàn bộ tiền bọn họ biếu, ý tứ rất rõ ràng, đây là muốn ân đoạn nghĩa tuyệt!
Lôi Hồng là người như thế nào ông ta hiểu rất rõ, một khi đắc tội với Lôi Hồng, sau này rất khó sống ở sống ở tỉnh lỵ!
Sở Siêu vẫn đang suy nghĩ, nhớ lại xem rốt cuộc mình đã đắc tội với chị Hồng ở điểm nào để còn tìm người đến cứu vãn chuyện này, nói chuyện với chị Hồng, hay là sau này mỗi năm đưa thêm ít tiền cũng được.
Khi ông ta đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Sở Siêu vội vàng nghe máy, lo là tin tức liên quan đến Lôi Hồng.
"Alo, tổng giám đốc Sở ạ! Công ty của chúng ta xảy ra chuyện rồi, hạng mục chúng ta hợp tác với nhà họ Hải đều bị thu hồi rồi!"
Mắt Sở Siêu lập tức tối sầm, suýt nữa ngất đi.
"Anh nói cái gì! Sao lại thế!"
"Là thật thưa tổng giám đốc Sở, chúng ta đắc tội nhà họ Hải rồi sao, nghe nói là đích thân Hải Dao Dao ra lệnh, cắt đứt toàn bộ quan hệ với nhà họ Sở!"
Hải Dao Dao...
Sở Siêu lập tức nôn ra máu, chuyện gì thế này, vừa nãy là Lôi Hồng, bây giờ là Hải Dao Dao.
Chút tài nguyên của nhà họ Sở đều dựa vào nhà họ Hải, nếu như không có nhà họ Hải giúp đỡ, bọn họ sẽ nghèo đến mức không có cơm mà ăn.
Vốn đang hợp tác ổn thỏa với nhà họ Hải, sao đột nhiên lại dừng lại?
Sở Siêu không dám do dự, vội vàng gọi điện thoại cho Hải Dao Dao.
Tút tút mấy tiếng, cuối cùng cũng có người bắt máy, Sở Siêu thở phào.
Có thể gọi là có cơ hội để giải thích, giống như Lôi Hồng vậy, còn chẳng cho ông ta cơ hội, thực sự khó chịu.
"Tổng giám đốc Hải! Tôi là Sở Siêu! Xin hỏi nhà họ Sở tôi đã làm sai chuyện gì, sao đột nhiên lại cắt đứt chuyện hợp tác với chúng tôi! Nếu như chúng tôi có gì đắc tội, Sở Siêu tôi xin thay mặt nhà họ Sở xin lỗi!"
Hải Dao Dao với nhà họ Sở mà nói thì chẳng khác gì chỗ dựa lớn, đắc tội Lôi Hồng, việc làm ăn không thể tiếp tục được.
Nhưng đắc tội Hải Dao Dao thì bọn họ còn chẳng có việc làm ăn để mà tiếp tục.
Hải Dao Dao cười khẩy một tiếng: "Đắc tội ai, tự ông không biết chắc?"
Sở Siêu vừa nghe, tim đập thình thịch: "Tổng giám đốc Hải, xin cô nói rõ, tôi thực sự không biết gì cả".
Hải Dao Dao lạnh lùng nói.
"Hỏi con trai yêu quý của ông xem".
Nói xong liền cúp luôn máy.
Sở Siêu không dám gọi lại, người ta đã nói rõ như vậy, nhất định là đắc tội người khác rồi, hơn nữa còn đắc tội rất nghiêm trọng, nếu không Hải Dao Dao và Lôi Hồng sẽ không cùng lúc ra tay với bọn họ.
Sở Siêu đen mặt, gọi Sở Dương Cương ra, cho anh ta một cái bạt tai.
Bốp!
Cái bạt tai này khiến Sở Dương Cương sững sờ.
"Bố, sao bố lại đánh con!"
Sở Siêu chỉ vào anh ta, nghiến răng nghiến lợi hung ác nói.
"Sao tao lại đánh mày á? Tao chỉ ước gì có thể đánh chết mày!"
"Mày đắc tội ai vậy?"
Sở Dương Cương sững sờ: "Con đắc tội ai đâu? Con chẳng đắc tội ai cả, hôm nay con làm mọi chuyện rất thuận lợi mà! Trần Diên còn xin lỗi con..."
Lúc này Sở Dương Cương mới bắt đầu nhớ lại, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ là vì anh ta đắc tội người khác sao?
Không thể nào!
Sở Siêu lạnh lùng nói: "Vừa nãy tổng giám đốc Hải vừa gọi cho tao, đích thân nói mày đắc tội người khác, mày dám nói là không không?"
Sở Dương Cương nhíu mày: "Bố, con thực sự không đắc tội người có máu mặt nào cả, nếu như mà bảo có đắc tội ai thì còn chỉ đắc tội Trần Diên nhà họ Trần thôi".
Sở Siêu nhíu mày.
"Trần Diên?"
Ông ta biết Trần Diên nhà họ Trần, Sở Dương Cương vẫn luôn thích cô gái này, có điều nhà họ Trần không phải gia tộc lớn mà chỉ là một gia tộc sa sút nhỏ bé thôi.
Có lúc còn cần dựa vào nhà họ Sở giúp đỡ mới kiếm được nguồn để buôn bán, đắc tội bọn họ thì làm sao chứ?
Sở Siêu là chủ của gia tộc, hôm nay xảy ra chuyện kỳ dị thế này, ông ta cũng phải cẩn thận suy đoán.
Sở Siêu do dự một chút: "Hay là, nhà họ Trần có chỗ dựa lớn?"
Suy đi tính lại, gần đây ngoại trừ Trần Diên ra, hình như anh ta chẳng đắc tội với ai cả.
Vậy nên nhà họ Trần nhất định đã tìm chỗ dựa nên mới vậy.
Sở Dương Cương nhíu mày: "Không thể nào, Trần Diên quen một người đàn ông họ Tần, chỉ là một thằng nhãi, chẳng có gì đặc biệt. Nhà họ Trần nếu thực sự có núi lớn để dựa thì cần gì phải nhường hạng mục cho chúng ta?"
Sở Siêu gật đầu, lời anh ta nó rất có lý, nếu như thực sự có chỗ dựa, nhà họ Trần cần gì sợ đến vậy.
Sở Siêu thực sự không hiểu: "Để bố gọi cho cậu con hỏi xem sao".
Thời khắc quan trọng vẫn cần nhờ vả họ hàng mới ổn.
Sở Siêu vội vàng gọi cho Khưu Đại Xuân.
Mấy giây sau, Khưu Đại Xuân nghe máy.
"Alo, tổng giám đốc Sở à", Khưu Đại Xuân mặc dù khách khí như vậy nhưng giọng điệu thì trở nên rất lạnh lùng, thái độ khác hoàn toàn lúc trước.
Sở Siêu cũng không dám tỏ vẻ nữa, vội vàng nói.
"Tổng giám đốc Khưu, chúng ta vẫn là người thân, có chuyện gì đừng giấu anh mà, nhà họ Sở bọn anh rốt cuộc đã làm gì, em nhất định phải nói rõ cho anh biết!"
Khưu Đại Xuân bất lực thở dài, không có gì để nói, lúc này rồi, nhà họ Sở còn không biết mình đã làm sai điều gì, còn không biết đã đắc tội ai, đúng là làm trò mà.
"Lão Sở, vì chúng ta là người thân nên em mới nói cho anh, nếu là người khác thì em đã không quan tâm rồi".
"Chủ tịch của tổng công ty của bọn em họ Tần".
"Những thứ khác em không nói nhiều nữa, anh tự hiểu nhé".
Nói xong, Khưu Đại Xuân cúp máy.
Sắc mặt Sở Siêu trở nên khó coi, nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
Chủ tịch tổng công ty họ Tần? Họ Tần thì sao chứ?
Cũng chưa nghe nói mình đắc tội ai họ Tần?
Sở Siêu nghĩ mãi, đột nhiên tròng mắt co lại, lập tức nhớ ra tên họ Tần lúc nãy vừa nói.
"Dương Cương! Vừa nãy con nói bạn trai của Trần Diên họ Tần đúng không?"
Sở Dương Cương gật đầu: "Đúng vậy, là một tên nhãi họ Tần, sao vậy bố?"
Sắc mặt Sở Siêu ngày càng đen, nghĩ đến lời Khưu Đại Xuân nói lúc nãy, ông ta nói.
"Lần này chúng ta có lẽ đắc tội phải người có quyền rồi, nếu như bố đoán không nhầm thì tên họ Tần kia là chủ tịch của tổng công ty của tập đoàn Hiên Viên!"
Sở Dương Cương sững sờ, sau đó cười phá lên.
"Không thể nào, tên nhãi kia chỉ là người bình thường, lái chiếc q7, con từng gặp rồi, chẳng giống gì chủ tịch cả".
"Nếu như thật sự là chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên thì lúc đi ra ngoài sao không mang theo thư ký trợ lý?"
Sở Siêu trợn tròn mắt, tát cho Sở Dương Cương một phát.
"Cái thằng mắt chó khinh người này, mày nghĩ rằng ông chủ lớn sẽ nông cạn giống mày sao? Đến bây giờ mày còn không biết mình đắc tội ai, mày đúng đáng chết!"
"Mau chuẩn bị quà cáp, đi đến nhà họ Trần cùng tao để xin lỗi!"
Nhìn thấy bố mình nổi giận, Sở Dương Cương không dám ho he, vội vàng mang cái mặt xưng đi chuẩn bị quà.
...
Sau khi gọi mấy cuộc, Tần Lâm liền đi đến thẳng nhà họ Trần.
Vừa vào sân nhà họ Trần, sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng kỳ dị, bọn họ nhìn Tần Lâm, tâm tình phức tạp.
Lần trước khi Tần Lâm đến, ấn tượng của bọn họ với anh khá tốt.
Nhưng lần này so với Sở Dương Cương, thân phận, năng lực của anh khá tầm thường.
Đặc biệt là cả nhà họ Trần đều phải dựa vào nhà họ Sở để sống, trong lòng bọn họ vẫn thiên về việc gả Trần Diên cho Sở Dương Cương hơn.
Tần Lâm này mặc dù ra tay trước, nhưng nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
Bây giờ mọi người chỉ muốn hai người bọn họ chia tay, đương nhiên sẽ không nể nang gì Tần Lâm.
"Tên họ Tần kia, sao cậu lại đến?"
-----------------------