Chương 527: Ai là tên vô dụng?
Mấy bạn học cười trộm, cũng cảm thấy Tần Lâm bảo thủ quá, mọi người đều đi nhảy, chỉ có mình anh ngồi đây uống rượu.
“Loại người như này, chính là loại trạch nam điển hình, loại trạch béo đấy, biết không? Ở trên mạng làm anh hùng bàn phím, trên thực tế chả làm được gì cả".
"Đúng vậy, lần trước tớ đi xem mắt cũng từng gặp một tên như thế, bọn tớ gặp mặt tại quán rượu, có một tên lưu manh đến trêu ghẹo tớ, anh ta dám tỏ ra như không thấy, đúng là tức chết mà!"
"Haizzz, loại người này thật đáng để độc thân cả đời, muốn tìm được bạn gái chắc là kỳ tích!"
"..."
Mọi người đều thay đổi ấn tượng với Tần Lâm, vốn cũng cảm thấy anh là tên khốn, lại thêm vừa nãy bạn học nữ kể ra tên đàn ông mà cô ta gặp hôm đi xem mắt, mọi người lập tức cảm thấy Tần Lâm là loại người này.
Mặc dù Trần Khả Nhi cũng cảm thấy Tần Lâm hơi cổ hủ, có điều cũng mặc kệ, dù sao cũng là anh rể.
Chị cô là một bà già chỉ thích nghiên cứu, suốt ngày giáo điều, loại người như cô ấy mà kết giao với ai thì người ấy cũng phải cổ hủ như vậy, thế mới hợp tình hợp lý.
Khi mọi người đang uống rượu, nói chuyện, đột nhiên Hoàng Mao đưa theo bốn năm tên đàn ông xăm đầy người đi tới.
Mấy tên này tay cầm chai rượu, ai trông cũng rất hung ác, Hoàng Mao xách chai rượu đi về phía trước, nhìn Phan Đình Đình nói.
"Con tiện nhân, nãy là mày đạp tao đúng không?"
Phan Đình Đình quay đầu, nhìn thấy nhiều người như vậy, lập tức hoảng sợ.
"Ai cơ, mấy người đang nói gì vậy, tôi không hiểu, tôi không quen mấy người".
Hoàng Mao cười khẩy: "Không quen? Thế mẹ nó tao xin phép làm quen mày nhé!"
Nói xong, Hoàng Mao cầm lấy bình rượu đập mạnh vào bàn.
Bốp, chiếc bình vỡ một nửa, một nửa còn lại nằm trong tay gã.
Mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe trên bàn, văng lên người mọi người, mọi người lập tức hoảng hốt.
Dù sao bọn họ đều là sinh viên, vẫn còn đang học đại học, ở đây người thực sự đã vào đời chỉ có Tần Lâm và Cao Chí Văn.
Mọi người đều chưa từng gặp tình cảnh thế này bao giờ, sắc mặt ai cũng vô cùng khó coi.
Đặc biệt là Phan Đình Đình, không khỏi lùi về sau mấy bước, bắt lấy cánh tay của Cao Chí Văn.
Hoàng Mao thấy vậy, xách chai rượu, đi đến trước mặt hai người, chỉ vào Cao Chí Văn nói.
"Mày là thằng đàn ông của nó đúng không? Muốn ra mặt thay nó đúng không?"
Nói xong, mấy tên xăm khắp người vây lại, nếu mà nói gì không ưng là bọn họ sẽ xông lên đánh.
Sắc mặt Cao Chí Văn lập tức thay đổi, vội vàng lùi về sau mấy bước, kéo tay Phan Đình Đình ra.
"Không phải, không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi!"
Cao Chí Văn nói xong, vội vàng rời khỏi Phan Đình Đình, tỏ ra không quen cô ta.
Phan Đình Đình sững sờ: "Tên họ Cao kia! Anh nói gì thế! Sao anh bảo không quen tôi? Anh có gan thì nói lại lần nữa!"
Cao Chí Văn quay đầu đi, giả bộ không quen cô ta.
Sắc mặt Phan Đình Đình vô cùng khó coi, không ngờ được mấy tên côn đồ này lại khiến Cao Chí Văn sợ chết khiếp!
Vừa nãy bọn họ còn giễu cợt Tần Lâm sợ này sợ nọ, nói người ta là trạch nam, gặp người xấu sẽ lùi sau chạy.
Kết quả bây giờ, bạn trai cô ta lại là loại đấy, đúng là vả mặt mà!
Hoàng Mao dần dần lại gần, sắc mặt Phan Đình Đình vô cùng khó coi, đột nhiên nhanh trí mà chỉ vào Trần Khả Nhi.
"Anh xem, cô ta xinh hơn tôi nhiều, cô ta còn non hơn tôi, hơn nữa đây là lần đầu của cô ta, tôi thì không phải, các anh chơi tôi sẽ không vui bằng chơi cô ta đâu!"
Phan Đình Đình nói vậy, đám Hoàng Mao lập tức chú ý đến Trần Khả Nhi, mắt sáng lên như đèn pha.
Trần Khả Nhi thực sự xinh đẹp hơn Phan Đình Đình nhiều, hơn nữa còn khí chất hơn.
Hoàng Mao cười khẩy: "Yên tâm, nhiều anh em thế này không đủ chia, mấy người không chạy thoát đâu!"
Đúng như Phan Đình Đình nghĩ, dù là diện mạo hay là khí chất thì Trần Khả Nhi đều hơn cô ta.
Hoàng Mao đến tìm Phan Đình Đình vì báo thù, nếu đã bảo thù thì để mấy đàn em lên cũng như vậy thôi.
Gã muốn chơi một ai chất lượng hơn, đó chính là Trần Khả Nhi.
Bàn này đều là sinh viên đại học, cơ bản không cần lo sẽ xảy ra chuyện gì, một đám sinh viên mà thôi, sao có chống lưng chứ? Cho dù cưỡng ép bọn họ ngủ với mình, cùng lắm là cho bọn họ tiền là xong việc.
Hoàng Mao đi đến trước mặt Trần Khả Nhi, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, mắt lộ vẻ nham hiểm.
"Em gái, em muốn tự nguyện đi với anh hay để anh cưỡng chế ôm em đi?"
Sắc mặt Trần Khả Nhi thay đổi: "Tên lưu manh thối, phì!"
Trần Khả Nhi phun toẹt một bãi nước bọt vào người Hoàng Mao kia, Hoàng Mao không những không tức giận, ngược lại còn vô cùng hứng thú.
"Ôi chao, ghê gớm nhỉ, ha ha ha, anh thích kiểu này nhất đó, hi vọng tí nữa trên giường em cũng mãnh liệt như thế!"
Nói xong, Hoàng Mao liền ra tay.
Tần Lâm đột nhiên kéo Trần Khả Nhi về phía sau, lạnh lùng nhìn Hoàng Mao nói.
"Mày động vào Phan Đình Đình thì tao không quan tâm, nhưng động vào cô ấy thì không được".
Hoàng Mao nhíu mày, nhìn Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Mẹ kiếp, mày là người đứng đầu đúng không? Mày đã từng nghe đến cái tên anh Mao bao giờ chưa?"
Tần Lâm cười khẩy: "Loại tôm tép như mày, không xứng để tao nghe tên".
Hoàng Mao híp mắt, chai rượu trong tay đập xuống bàn!
Bốp một tiếng, chai thủy tinh văng tóe tung, trên bàn đầy mảnh thủy tinh, Hoàng Mao nghiến răng nghiến lợi, mặt mày hung ác nói.
"Tao là loại tôm tép? Mày chắc chứ?"
Nhìn thấy ánh mắt đầy uy hiếp của Hoàng Mao, Tần Lâm cười nhạt.
Quơ tay lên bàn, tìm được một mảnh thủy tinh.
Sắc mặt Trần Khả Nhi thay đổi: "Anh rể...anh Tần! Anh cẩn thận!"
Mọi người đều sững sờ, không biết Tần Lâm định làm gì, đứng bên cạnh xem với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Chỉ nhìn thấy Tần Lâm đột nhiên bóp tay.
Rắc một tiếng!
Trong lòng mọi người nhói lên một cái!
Đấy là miếng thủy tinh ấy, tay không bị cắt đứt à?
Tuy nhiên sau khi Tần Lâm bóp nát, thả tay ra trước mặt mọi người.
Bột thủy tinh chảy ra qua kẽ tay anh.
Thủy tinh bị Tần Lâm bóp thành bột vụn!
Tất cả mảnh thủy tinh dưới lực bóp của Tần Lâm đều biến thành bột vụn.
Đám Hoàng Mao thấy vậy, mặt mày biến sắc, lập tức kinh ngạc.
Sức mạnh gì thế này!
Mảnh thủy tinh sắc bén trong tay Tần Lâm chỉ giòn rụm như miếng bánh quy, bị bóp thành bột vụn luôn.
Đám Hoàng Mao không dám ra tay bừa bãi, có bản lĩnh thế này, đâu phải người bình thường?
"Xin hỏi, người anh em đây lăn lộn ở đâu?"
Hoàng Mao lúc này toát đầy mồ hôi lạnh, có dự cảm không lành.
Tần Lâm cũng lười phí lời với bọn họ: "Mấy người quen Lôi Hồng và Lão Toàn không?"
Sắc mặt Hoàng Mao thay đổi, hai chân run như cày sấy.
Dù là chị Hồng hay anh Toàn thì gã đều không quen, không phải vì không nổi tiếng, mà vì gã không đủ tư cách!
Không ngờ Tần Lâm lại nói ra tên của Lôi Hồng và Lão Toàn, hơn nữa cách xưng hô còn không giống người khác.
Người khác đều gọi Lôi Hồng là chị Hồng, thậm chí có nhiều người không biết họ tên đầy đủ của chị Hồng là gì.
Nhưng Tần Lâm vừa mở miệng đã nói ra tên Lôi Hồng, vừa nhìn là biết đây là người trong nội bộ.
Hoàng Mao hoảng rồi, vội vàng nói.
"Xin lỗi, là tôi có mắt như mù, đại ca, mọi người cứ chơi vui vẻ, hôm nay để tôi thanh toán, tôi gọi cho mọi người một đĩa trái cây!"
Nói xong, Hoàng Mao liền dẫn đàn em chạy về phía quầy bar.
-----------------------