Ánh mặt trời chiếu lên đất, dãy núi như được khoác lên mình chiếc áo dát vàng, không trung trở nên mờ mịt.
Từng tầng tuyết trắng lấp lánh ánh sáng, sông băng Côn Luân lóe sáng dưới ráng chiều chiếu rọi.
Tần Lâm đối mặt với Triệu Vô Cực, bóng hai người được ráng chiều chiếu xuống, kéo dài ra, thấy rõ vẻ đối chọi gay gắt, ánh mắt họ sáng rực như đuốc, trận chiến này chắc chắn sẽ gây chấn động cả Côn Luân.
Tần Lâm vừa mới đến nhưng cực kỳ mạnh mẽ, cho dù phải đối đầu với một đối thủ khó nhằn như Triệu Vô Cực, anh cũng không hề lùi bước.
Hơn hai mươi người đang ngóng trông cuộc tỷ thí này, ai ai cũng tràn đầy hứng thú.
Lâm Trung Nghĩa vô cùng lo lắng, dù sao thân phận của Tần Lâm cũng đặc biệt, lúc này anh mà thất bại thì mọi người cũng coi như xong.
Dù sao thực lực của tên Triệu Vô Cực này ở đây, ngoại trừ Lâm Trung Nghĩa ra chắc không ai đủ khả năng làm đối thủ của anh ta, vậy nên mới bảo là trận chiến này rất khó nhằn.
Lâm Trung Nghĩa biết tính cách Tần Lâm, anh sẽ không cam tâm bị bỏ lại phía sau, lúc này anh nhất định không để yên cho Triệu Vô Cực.
Quan hệ của hai người không thể cứu vãn được nữa, vậy nên Lâm Trung Nghĩa chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng của mình lên người Tần Lâm, hy bọng anh không thua đậm quá.
Triệu Vô Cực từ từ bước tới, mắt đối mắt Tần Lâm, ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy ý chí chiến đấu, dường phải anh ta xóa xổ Tần Lâm bằng được vậy.
"Cậu nhất định phải trả một cái giá cực lớn vì sự ngông cuồng này".
Triệu Vô Cực cười híp mắt mà nói, khóe miệng đầy sát khí, bộc lộ rõ trong lời nói.
Ánh mắt của Triệu Vô Cực khiến Lâm Trung Nghĩa vô cùng phản cảm, tên này như kiểu muốn giết người phóng hỏa vậy, chỉ là trận đấu giữa hai đệ tử đồng môn thôi, nhưng anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải băm vằm Tần Lâm, trong ánh mắt tràn đầy sự hận thù và sát ý nồng đậm.
Người như thế này một khi đi vào thế tục thì sẽ giết rất nhiều người.
"Vậy sao? Tôi muốn xem xem, đệ tử mà nhị sư bá đắc ý nhất rốt cuộc có lợi hại như trong truyền thuyết không. Có vẻ như nhiều người đều sợ lắm, sư phụ của anh chắc bị người ta ghét lắm, đối phó với tôi chắc là ý của sư phụ anh nhỉ?"
Tần Lâm nói nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy được, ánh mắt họ giao nhau, ánh lửa bắn ra tứ phía.
Triệu Vô Cực rõ ràng không kiên nhẫn nổi với Tần Lâm, ngay cả anh ta cũng chưa từng động vào tiểu sư muội, vậy nên Tần Lâm thật đáng chết!
"Cậu không xứng! Sư phụ tôi không vì chuyện vặt đấy mà nổi giận đâu, dám đấu với tôi thì cậu chỉ có đường chết thôi. Núi Côn Luân này không phải chỗ mà ai cũng có thể đứng vững. Hơn nữa cậu dám táy máy tay chân với tiểu sư muội, bây giờ tôi sẽ dạy cho cậu một bài học để cậu biết là thế nào để trở thành một người đàn ông thành thật".
"Tôi sẽ phế toàn bộ tay chân của cậu, sau đó vứt cậu ra khỏi núi Côn Luân".
Tiểu sư muội chỉ có thể là người của anh ta mà thôi, tiểu sư muội là báu vật của riêng anh ta, vậy nên anh ta mới kích động như vậy.
Không ai có thể làm vấy bẩn tiểu sư muội, ông trời cũng không phải ngoại lệ!
Ai dám động vào tiểu sư muội, anh ta liền phế người ấy!
Tần Lâm vẫn rất lạnh lùng, bình tĩnh bất động như núi.
"Ra tay đi, nhiều lời vô nghĩa làm gì, loại rác rưởi như anh không phải đối thủ của tôi, lúc trước tôi đã nhân từ với anh rồi, tiếc rằng anh không biết điều, chẳng phải muốn đấu với tôi một trận sao, tôi sẽ giúp anh toại nguyện".
Tần Lâm ngáp một cái, mặt mày tỉnh bơ mà nói.
"Quên nói cho anh biết, hôm qua nếu không vì lời của tiểu sư muội thì anh cũng không sống được đến bây giờ đâu".
Mặt Triệu Vô Cực nổi gân xanh, anh ta nhất định phải giết chết người này, để Tần Lâm biết ai mới là vua của núi Côn Luân.
Sư phụ đã ra lệnh, tốt nhất là không được phép để Tần Lâm rời khỏi núi Côn Luân.