Chương 1308: Nguyên thạch mặt trời
"Mau lên, chẳng lẽ tao lại phải mời mày mở cửa nữa à?"
Tần Lâm nhìn về phía Lalisa rồi cười nói.
Ánh mắt Lalisa lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp như yêu nữ, vô cùng sâu sắc, hứng thú nhìn Tần Lâm rồi quay người đi về phía vách đá khổng lồ kia.
Lalisa không nói dối, đây đúng thật là đá cách thế, nếu không có ký hiệu chữ khắc Atlantis đặc thù thì không thể mở được, mà đá cách thế vô cùng kiên cố, không thể nào dùng sức người để mở đá cách thế được.
Cung điện ngầm của Atlantis bọn họ cũng có một tảng đá cách thế, nhưng không to lớn như tảng đá này, độ cứng của đá cách thế cho dù dùng tia laser để cắt cũng chỉ được tốc độ rất chậm, thậm chí một miếng nhỏ cũng phải mất đến nửa tháng, cho nên bọn họ muốn mở đá cách thế đúng là khó như lên trời.
Tảng đá này là thiên thạch trên trời, vốn không phải là đá trên trái đất, cho nên rất ít, rất quý giá.
Tảng đá cách thế này được đặt trong cung điện băng chục triệu năm đúng là quá quý giá.
Nhưng muốn di chuyển tảng đá cách thế lớn như thế này Tần Lâm cũng không dám tưởng tượng, cho dù máy bay trực thăng cũng chẳng di chuyển nổi, dùng máy móc khác lại càng không có khả năng.
Lalisa cẩn thận đứng trước đá cách thế, bên trên có vô số những chữ cái, Lalisa cùng chạm nhẹ vào những chữ cái đó giống như đang hành lễ, cũng giống như tránh né cái gì đó, đôi tay giơ lên cùng hành động.
Chưa tới hai phút sau, Lalisa đã từ từ lùi lại đằng sau, Tần Lâm nhìn chằm chằm vào cô ta, sợ cô ta sẽ làm điều gì dại dột.
Nhưng chuyện mà Tần Lâm không hề xảy ra, tảng đá cách thế khổng lồ kia dần hạ xuống, một luồng ánh sáng màu vàng chiếu ra ngoài, tất cả mọi người đều nheo mắt lại, đứng nhìn từ xa.
Đằng sau đá cách thế là một cung điện vàng nhỏ, trưng bày rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật mà có một số thứ Tần Lâm chưa nhìn thấy bao giờ, vì là đồ của nền văn minh trước nên anh chắc chắn không thể biết rồi.
Ở trong đây tất cả đều được làm từ vàng nguyên chất, cả cung điện lớn cũng như vậy.
"Đúng là nguy nga lộng lẫy quá".
Tần Lâm xuýt xoa nói, nhưng điều khiến anh kích động nhất chính là vật tổ tận thế màu đen được đặt ở hộp vàng chính giữa vị trí trung tâm!
"Ở đó!"
"Đó chính là vật tổ tận thế!"
Nicholas James ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào nơi đặt vật tổ tận thế màu đen.
"Hai người đem vật tổ tận thế qua đây".
Tần Lâm nói.
Lawrence bước tới, giơ tay ra định lấy nhưng giây tiếp theo một nguồn năng lượng nóng bỏng lập tức khiến gã thất thần.
"A…"
Sau khi kêu lên một tiếng Lawrence lùi lại đằng sau theo bản năng, mặt mũi tái mét, bàn tay gã giống như bị một ngon lửa lớn thiêu đốt vậy, khô quắt lại, nguồn năng lượng kia kinh khủng quá.
"Tay của tôi… tay của tôi…"
Lawrence biến sắc, cả cơ thể run lên bần bật, ánh mắt đầy sợ hãi hoang mang.
Đúng là có điều mờ ám!
Trong lòng Tần Lâm âm trầm, may mà có hai tên này thay anh chịu trận, nếu không anh cũng sẽ bị thương mất.
Bàn tay của Lawrence khô quắt lại, không ai biết được đó là thứ gì mà có thể thiêu cháy cả bàn tay của gã, quá là kỳ lạ.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tần Lâm nhìn Lalisa, ánh mắt cô ta cũng rực cháy.
"Chắc là nguyên thạch mặt trời, ở dưới vật tổ tận thế có một cái đế được làm từ nguyên thạch mặt trời, thứ đó vô cùng đáng sợ".
Lalisa nói với vẻ lo lắng, rõ ràng cô ta cũng giấu kín câu chuyện nguyên thạch mặt trời ở dưới vật tổ tận thế.
Nguyên thạch mặt trời rốt cuộc là thứ đồ gì?
"Trong sách cổ của Atlantis chúng tao có ghi chép, nguyên thạch mặt trời là thiên thạch ở bề mặt mặt trời, nhiệt độ ở trên mặt trời cũng không thể nóng chảy được nó, nó đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng, có lẽ vì va chạm với hành tinh khác hoặc tự nó di chuyển nên mới rơi xuống trái đất, vô cùng lợi hại. Vì nhiệt độ bên ngoài của nó lên tới nghìn độ, cho dù trải qua bao nhiêu năm cũng không hề biến mất, nó ở bề mặt mặt trời quá lâu nên nhiệt độ của nó luôn cố định".
Lalisa trầm giọng nói, nguyên thạch mặt trời đúng là không tầm thường.
"Vậy phải làm sao?'
Tần Lâm chau mày.
"Chỉ có thể dùng tay để lấy, nếu không cẩn thận chạm vào cơ quan bên cạnh, tao cũng không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu".
Lalisa đứng ở bên cạnh nhìn rất lâu mà không ra tay, cho nên chắc chắn cô ta cũng rất sợ hãi.
Tần Lâm trầm ngâm gật đầu, đúng là như vậy, nhỡ động vào cơ quan gì đó thì xong đời rồi, đây cũng là lý do tổ tiên năm đó không muốn người khác làm phiền đến di tích để lại.
Tần Lâm lại nhìn Lawrence, vẻ mặt Lawrence đau khổ.
"Khổ cho ông rồi".
Tần Lâm cười nói.
"Tại sao lại là tôi? Tại sao? Tôi đã trêu ai hả".
Sắc mặt Lawrence đen lại.
"Nếu ông không lấy thì tôi chỉ còn cách giết ông thôi, cho nên… làm phiền ông một chút. Cũng có chết được đâu, sợ cái gì".
Tần Lâm nói.
Nghe xem?
Đây có phải câu mà người nói không?
Lawrence lôi mười tám đời tổ tiên nhà Tần Lâm ra chửi một lần, nhưng vẫn phải cắn chặt hàm răng, so với cái chết, chút thương tích này là gì đâu, cùng lắm thì sau này làm người tàn tật, nhưng nếu không đi lấy thì gã sẽ chết ngay bây giờ mất.
Lawrence nhìn về phía đại tế ti hoàng kim Rodman, ông ta cũng trợn mắt nhìn gã.
"Cậu nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ để tôi đi lấy à?"
Rodman bực mình nói, Lawrence nghiến răng nghiến lợi, không đi cũng phải đi.
Hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau thấu xương thấu tủy, năng lượng nóng bỏng kia gần như đã thiêu cháy cả bàn tay gã, khiến Lalisa cũng phải rùng mình, quá đau khổ rồi đó, đúng là làm khó Lawrence mà.
Tần Lâm chăm chú nhìn Lawrence, gã không ngừng kêu lên, chỉ trong chốc lát đã cầm được vật tổ tận thế, nhưng bàn tay của gã cũng teo lại không còn chút máu nào, có thể nhìn thấy bàn tay của gã đã hoàn toàn bị thiêu biến dạng rồi, chỉ còn lại thịt và dầu mỡ, đúng là khiến người ta sởn tóc gáy.
"Tốt, đáng khen!"
Tần Lâm cười nói, đúng lúc anh định tiến lên để lấy vật tổ tận thế thì một luồng khí tức kinh khủng xuất hiện đằng sau anh.
Rất nhanh!
Tần Lâm chỉ cảm thấy tốc độ này quá đáng sợ, nếu không phải anh đã đả thông sáu kinh mạch, tai mắt nhanh nhạy thì lần này đã ngã nhào xuống rồi.
"Cút đi!"
Tần Lâm tức giận gầm lên, nhưng bản thân vẫn bị đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt vô cùng khó coi, giây tiếp theo, một bóng áo lam bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cơ thể của hắn vô cùng cao lớn, không hề kém Nicholas James chút nào, đôi mắt xanh thẳm, khí thế vô cùng dũng mãnh!
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, một chiêu mà đã đẩy lùi được Tần Lâm, mặc dù Tần Lâm chưa kịp chuẩn bị gì những điều này vẫn là quá đáng sợ.
Người này chắc chắn không đơn giản.
Rodman thở dài trong lòng, cao thủ ngày càng nhiêu, rốt cuộc là có bao nhiêu người đang ẩn nấp ở đây vậy?
Người mặc áo xanh nhìn thẳng vào Tần Lâm, ánh mắt lạnh lẽo.
"Muốn động vào đồ của Atlantis chúng tao, mày không xứng! Tao sẽ lấy vật tổ tận thế".