Chương 962: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
“Tách tách tách”.
“Tách tách tách”.
Súng liên thanh lia qua, lúc này hơn mười mấy tên lính đánh thuê không thể nào lánh thân, muốn chạy cũng không chạy nổi, bọn họ thậm chí còn không biết rốt cuộc là có chuyện gì thì đã bị trúng đạn mà chết.
Bao gồm của Tôn đại thần, ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại chết trong vụ xả súng điên cuồng này.
“A a a”.
“Cứu với! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Tiếng gào thét của Dương Vân Kim không hề thua kém tiếng súng nổ, lúc này sau trận xả súng tất cả lính đánh thuê đều nằm trong vũng máu.
Mộc Tâm Lan và Cổ Lực Na Mỹ đờ người ra, rốt cuộc là sao vậy? Đầu họ rối như mớ bòng bong, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vụ xả súng vừa nãy khiến tim họ như sắp nhảy ra ngoài, trong lúc ranh giới giữa sự sống và cái chết vô cùng mỏng manh ai cũng cảm nhận được sự hiệu triệu của thần chết, họ chưa từng trải qua sự tuyệt vọng như vậy.
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ bị bắn chết, nhưng khi mở mắt nhìn họ phát hiện đám lính đánh thuê trước mặt đều ngã xuống.
Roạt roạt roạt.
Cánh máy bay không ngừng chuyển động trên không trung, âm thanh chói tai làm họ hoảng hốt.
Dương Vân Kim sợ hãi ngẩng đầu nhìn, khắp người run rẩy, cô ta phát hiện ra mình vẫn chưa chết, người ngã xuống là đám lính đánh thuê, máu bắn khắp người khiến cô ta kinh hồn bạt mạng.
“Sao lại thế này......sao lại......”
Dương Vân Kim gào khóc, toàn thân run lẩy bẩy, nhưng may là cô ta vẫn chưa chết.
“Xin lỗi cậu Tần, tôi đến muộn rồi”.
Phương Hồi ngồi trên máy bay trực thăng nói với vẻ mặt nghiêm nghị, suýt chút nữa để cậu Tần rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, ông ấy biết mình khó thoái thác được lỗi lầm.
Tần Lâm lắc đầu, xách hộp đựng sâm vương trăm năm, đi về phía Mộc Tâm Lan và Cổ Lực Na Mỹ.
“Mau đi thôi, chỗ đây trời băng đất tuyết không phải nơi tốt lành gì”.
Tần Lâm nói.
“Ờ......”
Sự rối bời hiện lên trong ánh mắt của Cổ Lực Na Mỹ, không ngờ rằng Tần Lâm lại lợi hại như thế, mười chiếc máy bay trực thăng lượn vòng tròn trên đầu họ, thế trận này thật khó có thể tin nổi.
Tất cả lính đánh thuê đều bị bắn chết, cho dù là tên Tôn đại thần nhảy mời thần cũng không phải ngoại lệ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, đây là ở trong núi sâu rừng rậm sẽ không ai để ý, đợi mùa xuân năm sau, khi tuyết tan ra, có lẽ thi thể của bọn họ đã bị thú rừng ăn mất rồi, sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì.
“Na Mỹ, Na Mỹ tôi ở đây!”
Dương Vân Kim chạy thục mạng lao đến vẫy tay với Na Mỹ, cô cười khổ trong lòng, có điều lúc này cô chắc chắn sẽ không bỏ rơi Dương Vân Kim, mặc dù trước đây cô ta từng làm những chuyện khiến bản thân vô cùng đau khổ, thế nhưng để cô ta một mình ở đây, thực sự quá nguy hiểm.
“Anh Tần”.
Cổ Lực Na Mỹ nhìn Tần Lâm.
“Đi đi”.
Tần Lâm gật đầu, Cổ Lực Na Mỹ cười rạng rỡ, chạy về phía Dương Vân Kim.
Mộc Tâm Lan đờ đẫn nhìn Tần Lâm, sự lợi hại của anh Tần khiến cô thật khó tin, giống như đang trong mơ vậy, dọc đường đi anh cũng quan tâm chăm sóc cho cô từng li từng tí.
Cô biết rằng mình hoàn toàn không xứng với anh Tần, nhưng sự rung động xao xuyến của người con gái đó sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất.
Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đối với Mộc Tâm Lan mà nói, có thể là nỗi buồn lớn nhất, bởi vì cô mãi mãi không thể nào chạm vào trái tim của Tần Lâm được.
Lúc học đại học, cô luôn là nữ thần trong mắt đám con trai, bao nhiêu người ao ước muốn có được cô, nhưng sau khi vào đời cô mới biết được bản thân mình nhỏ bé nhường nào, trước mặt Tần Lâm, cô giống như một con vịt xấu xí, hoàn toàn không có bất cứ điểm nổi bật nào.
Anh Tần đối xử rất tốt với cô, nhưng Mộc Tâm Lan biết bản thân không thể coi đây là yêu được, trừ phi chính miệng anh nói với cô, cho dù là vậy thì cô vẫn thấy vô cùng tự ti, cô thích Tần Lâm là thật, không phải vì tiền mà do anh là một người đàn ông ngầu có trách nhiệm và khí phách, người như thế mới đáng để giao phó cuộc đời.
Nhưng người ta có đồng ý hay không?
Mộc Tâm Lan cười khổ trong lòng, đối với cô tất cả giống như một giấc mơ vậy, cô chỉ là một cô gái nông thôn giản dị mộc mạc, nhưng lại cùng Tần Lâm trải qua sự việc khó tin như này.
“Đi nào! Chúng ta cũng nên về nhà thôi”.
Tần Lâm cười nói, kéo tay Mộc Tâm Lan cùng nhau lên máy bay trực thăng.
Bàn tay của anh Tần mới ấm áp làm sao, nhưng bản thân cũng chỉ có thể cảm nhận một chút hơi ấm dư thừa của anh mà thôi.
Sau khi trở về làng, Dương Vân Kim đã định thần lại, nhưng lúc này cô ta hoàn toàn không dám nhìn Tần Lâm, sợ anh sẽ giết cô ta.
Ban đầu cô ta tưởng Tần Lâm chỉ là một con cừu non nhưng mãi sau mới biết anh là sói xám hung dữ, thực lực của anh khiến cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Củ sâm vương trăm năm này rất tốt, cảm ơn cô”.
Sau khi nhìn nhân sâm, Tần Lâm nói với Cổ Lực Na Mỹ.
“Anh thích là được, anh Tần, anh sắp đi à?”
Cổ Lực Na Mỹ nhìn mấy chiếc xe đỗ trước cổng làng, tất cả đều đang đợi anh.
“Ừ, có duyên sẽ gặp lại, à đúng rồi, tôi phải chuyển tiền cho cô, một triệu nhé, tôi không thể lấy không của cô được”.
Tần Lâm nói.
“Anh Tần tôi nói rồi không cần đâu, hơn nữa tôi cũng không có thẻ ngân hàng, khi nào nhớ đến tôi thì mời tôi một bữa là được rồi”.
Cổ Lực Na Mỹ cười rạng rỡ, giống như tiên nữ trên trời vậy, rung động lòng người, ngay cả Tần Lâm cũng không khỏi sững sờ, quả nhiên là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta thấy vô cùng thoải mái.
Đúng là “Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”.
“Tôi có thẻ ngân hàng, tôi gửi vào điện thoại của anh rồi”.
Dương Vân Kim đỏ ửng mặt, khẽ nói.
“Nếu không phải nể tình Na Mỹ thì cô đã chết trăm lần rồi, không phải tiền nào cũng có thể kiếm, biết chưa?”
Lời nói của Tần Lâm khiến Dương Vân Kim giống như rơi vào hố băng, nhưng bây giờ cô ta không dám phản bác lại, gật đầu lia lịa, dường như từng cọng lông trên người đều đang nghe theo lời chỉ dạy của Tần Lâm.
“Phải phải phải”.
Dương Vân Kim gật đầu lia lịa như trống lắc.
“Sau này sẽ có ngày gặp lại”.
Tần Lâm vẫy tay với Cổ Lực Na Mỹ rồi quay người rời đi.
Cô cứ đứng thất thần nhìn bóng dáng của Tần Lâm đi xa một hồi lâu.
“Sao thế? Mất hồn rồi à? Người ta là ông chủ lớn, cô tưởng anh ấy sẽ để ý đến cô sao, đừng có ở đó mê trai nữa Na Mỹ à!”
Dương Vân Kim bĩu môi nói.
“Cô mới mê trai ấy, anh Tần cứu mạng chúng ta, chẳng lẽ không nên tiễn anh ấy sao”.
Cổ Lực Na Mỹ đỏ ửng mặt nguýt Dương Vân Kim một cái rồi quay người trở về nhà, nhưng trong lòng lại có một sự thất vọng khó nói thành lời.
-----------------------