Vừa nhắc đến tổng giám đốc Liễu Thanh Thanh, mọi người liền tỏ ra nghiêm túc, kính nể.
"Wow, người giàu nhất cả nước đấy!"
Liễu Thanh Thanh bây giờ là nhân vật nổi tiếng thế giới, người giàu nhất Hoa Hạ, hơn nữa còn là bà chủ giàu có vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.
Nhiều năm như vậy, người giàu nhất cả nước toàn nằm trong những ngành như bất động sản hoặc dầu khí, hoặc là mạng internet.
Năm nay thì đúng là lợi hại, không ngờ ngành mỹ phẩm lại có thể vượt khỏi vòng vây, bà chủ lớn trong ngành trở thành người giàu nhất.
Liễu Thanh Thanh mấy năm nay là nhân vật làm mưa làm gió, cũng có thể nói nữ giới làm chủ nửa thế giới mà.
"Tiểu Phó, cậu thực sự quen người giàu có nhất cả nước sao?"
"Vớ vẩn, tổng giám đốc Phó là tổng giám đốc đại lý khu vực Hoa Nam của mỹ phẩm Tầng Vân, có thể không quen bà chủ được sao?"
"Liễu Thanh Thanh thực sự xinh đẹp đến vậy sao?"
"..."
Mọi người bàn tán sôi nổi, nhắc đến Liễu Thanh Thanh, ai ai cũng nổi hứng.
Dù là nam hay nữ thì cũng có nhiều ảo tưởng về người phụ nữ xinh đẹp giàu nhất nước này.
Phó Tiểu Tuyết rất thích cảm giác được mọi người vây quanh, mặc dù điểm mà mọi người chú ý là Liễu Thanh Thanh nhưng cô ta chẳng quan tâm, dù sao Liễu Thanh Thanh cũng là người ở cấp bậc hoàn toàn khác.
Có thể quen Liễu Thanh Thanh thì đúng là vượt trội hơn đám bạn học cũ này rồi, cô ta cảm thấy vô cùng ưu việt.
"Ha ha, mỗi năm tớ gặp tổng giám đốc Liễu một lần, nhắc đến chắc mấy cậu không tin, lúc trước tổng giám đốc Liễu xấu lắm".
"Cái gì cơ?"
Phó Tiểu Tuyết vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Liễu Thanh Thanh là mỹ nữ có tiếng, từng được lên tạp chí Time, tiêu đề bài báo còn là vẻ đẹp tiêu biểu nhất của phụ nữ phương Đông.
Vẻ đẹp của Liễu Thanh Thanh được cả thế giới công nhận, Phó Tiểu Tuyết lại bảo Liễu Thanh Thanh xấu xí?
"Tiểu Phó, cậu đùa à?"
Phó Tiểu Tuyết cười, lộ ra vẻ mặt sâu hiểm khó dò, cứ như trong mắt cô ta đám người này chỉ là lũ nhà quê vậy.
"Mấy cậu tin tớ đi, cậu biết tại sao bà chủ của bọn tớ mấy năm trước chưa bao giờ đồng ý tiếp nhận phỏng vấn chưa? Bởi vì mặt bà chủ có rất nhiều mụn, mụn khắp toàn thân".
"Mỗi ngày khi mở cuộc họp đều phải đeo khẩu trang, đội mũ, đeo kính râm, hận không thể quấn hết cả người lại".
"Có một lần tớ tình cờ gặp được bà chủ trong nhà vệ sinh, mới phát hiện ra bà chủ toàn thân đều là mụn".
"Kết quả năm nay, bà chủ lại tự nhiên gặp được quý nhân, đó là một vị thần y cái thế, làm phẫu thuật cho bà chủ, chữa khỏi toàn bộ mụn trên người, trở thành một đại mỹ nữ xinh đẹp, hiện nay cô ấy có làn da đàn hồi như em bé, mịn màng khiến người khác ngưỡng mộ!"
"Không chỉ vậy, công ty của bọn tớ còn đưa ra thị trường một lô hàng mới, sản phẩm có thể xóa được vết rạn cũng là phương thuốc của vị thần y đó đưa".
"Nếu như không dựa vào sản phẩm mới này, tổng giám đốc Liễu sẽ không thể nào trở thành người giàu nhất được".
Phó Tiểu Tuyết nói xong, mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O, trợn to mắt vô cùng kinh ngạc.
Đây đúng là tin tức bí ẩn mà, nếu như không có người bên trong kể chắc bọn họ không dám tin.
Liễu Thanh Thanh xinh đẹp như vậy mà trước kia lại là một cô gái xấu xí!
Đúng là gặp được quý nhân, không chỉ chữa khỏi bệnh cho Liễu Thanh Thanh mà còn đưa sự nghiệp của cô ấy lên đến đỉnh cao.
Tần Lâm ở bên cạnh nghe, cảm thấy vô cùng thú vị.
Xem ra, cô Phó Tiểu Tuyết này đúng là quản lý cấp cao của mỹ phẩm Tầng Vân, mấy chuyện bí mật này cô ta đều biết, mà muốn biết được thì phải từng gặp mặt Liễu Thanh Thanh, vậy nên đây không phải khoác lác.
Nhìn thấy Tần Lâm cười, Phó Tiểu Tuyết nhíu mày.
"Tần Lâm, cậu cười gì vậy?"
Tần Lâm sững sờ: "Ha ha, cậu biết nhiều chuyện thật đấy".
"Sao nào? Cậu không tin?"
Tần Lâm chỉ tùy tiện nói một câu, kết quả theo như Tiểu Tuyết thấy, thái độ động tác này của anh cứ như không tin vậy, nó khiến cô ta vô cùng khó chịu.
"À, tôi đâu phải không tin...", Tần Lâm giải thích.
Phó Tiểu Tuyết không vui: "Cậu không cần giải thích, có gì không đáng tin chứ! Loại thấp kém như cậu đâu có cơ hội tiếp xúc với mấy chuyện này, đương nhiên là không tin rồi".
Phó Tiểu Tuyết nói xong, cả căn phòng lập tức im lặng.
Mấy bạn học lộ ánh mắt khinh bỉ, đặc biệt là Khương Hạo, anh ta nhướn mày tỏ vẻ chờ xem kịch hay.
Đến rồi, đến rồi! Phó Tiểu Tuyết ra tay rồi!
Tần Lâm năm đó làm tổn thương cô ta, trong lòng cô ta nhất định không vui, hôm nay gặp lại Tần Lâm, thân phận, địa vị giữa hai người khác biệt vô cùng, Phó Tiểu Tuyết nhất định sẽ trả thù năm đó.
Mọi người đều đợi xem cảnh này.
Tần Lâm cười nhạt: "Ha ha".
Cười hai tiếng nhưng không nói gì.
Không được tiếp xúc với tầng lớp này sao.
Liễu Thanh Thanh là bạn gái của anh, nếu như để mọi người biết Liễu Thanh Thanh là bạn gái của anh, e rằng chắc bọn họ sẽ kinh ngạc lắm!
"Được rồi, mọi người ăn cơm trước thôi, tổng giám đốc Phó, chúng tớ vừa gọi mấy món nhưng chưa gọi rượu, cậu chọn rượu đi, chúng tớ không biết chọn".
Rượu trong mấy nơi này khá mắc tiền, vốn là do Phó Tiểu Tuyết tổ chức nên đương nhiên phải để người chủ trì chọn rượu.
Phó Tiểu Tuyết nói: "Không gọi, xe tớ có rượu, để tớ đi lấy".
Tần Lâm nói: "Xe tôi cũng có, để tôi đi lấy mấy bình để mọi người cùng uống".
Khi Tần Lâm vừa mới đến hình như nhìn thấy sau cốp có mấy bình Whisky, nếu có rượu thì cùng bạn bè uống cũng được.
Tần Lâm và Phó Tiểu Tuyết đi ra cổng, Phó Tiểu Tuyết đi đến trước chiếc BMW x5 của mình, mở cộp sau ra, khi ấn chìa khóa, trên mặt còn có vẻ ưu việt, cô ta nhìn Tần Lâm.
Trong lòng cảm thấy đắc ý, chiếc BMW x5 này không phải loại xe người thường mua nổi, Phó Tiểu Tuyết phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới kiếm được tiền để mua được nó.
Lúc trước khi Tần Lâm còn là đại thiếu gia nhà họ Tần, lên xuống xe sang, nhưng bây giờ thì...
Bíp bíp.
Tần Lâm mở cốp chiếc q7 ra, sắc mặt Phó Tiểu Tuyết lập tức đen xì.
q7?
Tần Lâm có thể mua nổi chiếc xe tốt vậy sao?
Audi q7 cùng đẳng cấp với chiếc BMW x5 của cô ta, mặc dù Phó Tiểu Tuyết có thể mua được, nhưng như cô ta thấy, Tần Lâm chỉ là một tên công tử thất thế thì sao có thể mua nổi chiếc xe này.
Tần Lâm cũng đâu có gì nữa, chuyện gì thế này?
“Xe của cậu?"
Phó Tiểu Tuyết đi lên trước nhìn Tần Lâm, nhíu mày, mặt đầy nghi ngờ.
Tần Lâm gật đầu: "Ừm".
Nói xong, liền cầm mấy chai rượu đi.
Sau khi đóng cốp lại, Phó Tiểu Tuyết nhìn biển số xe, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Đây chẳng phải là... xe của tổng giám đốc Liễu sao?"
Phó Tiểu Tuyết mặc dù chưa được ngồi xe của tổng giám đốc Liễu bao giờ, nhưng cô ta biết xe của tổng giám đốc Liễu là một chiếc q7, mặc dù với thân phận của Liễu Thanh Thanh, đi ra ngoài đều dùng Bentley, Rolls Royce, nhưng trong ấn tượng thì tổng giám đốc Liễu thích chiếc q7 nhất.
Năm ngoái khi gặp mặt, Phó Tiểu Tuyết còn nhớ biển số xe của tổng giám đốc Liễu, hình như giống y hệt với chiếc này!
Phó Tiểu Tuyết nhíu mày, đi về phía nhà hàng.
Sau khi vào trong, Phó Tiểu Tuyết liền hỏi.
"Tần Lâm, chiếc xe ở cổng thực sự là của cậu à?"
Tần Lâm nói: "Là của tôi, sao vậy?"
Phó Tiểu Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phải là xe lậu ấy chứ?"
Tần Lâm nhíu mày: "Cậu có ý gì?"
Mấy bạn học nghe đến đây, lập tức cười rộ lên.
"Tiểu Tuyết cũng phát hiện ra à, xe của Lão Tần là xe thuê, vừa nãy chúng tớ vừa thảo luận xong".
Tần Lâm sững sờ, đầy kinh ngạc, không hiểu sao bọn họ lại nghĩ vậy.
Mấy cô gái cười ha ha nói.
"Lão Tần à, cậu đừng giả vừa nữa, nãy chúng tớ đều thấy rồi, giấy phép đăng ký xe không có tên của cậu, thuê thì là thuê, có gì mà không thừa nhận chứ".
"Đúng vậy, lúc nãy tớ cũng thấy, thôi được rồi Lão Tần, biết cậu thích được nể mặt, có điều chúng ta là bạn học cũ, không cần giả vờ vậy đâu".
"Mặc dù trước đây cậu là thiếu gia nhà giàu, bây giờ trở thành người thường nhưng thế thì có gì mất mặt đâu chứ".
"Đúng vậy Lão Tần, đừng giả vờ nữa".