Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006: Mê hoặc quần chúng

“Chúng ta tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không có nơi nào tốt hơn chỗ này, một nơi rộng lớn như vậy rất thích hợp để cắm trại, anh lại nghĩ ra chuyện điên rồ gì nữa”.

Trương Thiên Trạch lạnh lùng nói.

“Ở đây có gió dữ, không ngủ được, không lành chút nào, nơi này là một nghĩa trang rất đẹp, nhưng không thích hợp để cho người ở”.

Tần Lâm nói.

“Anh còn biết phong thủy à? Ha ha ha, đừng có tấu hài nữa, bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, còn ở đây mà mê hoặc người khác nữa sao? Thuật phong thủy đều là lừa người cả, chuyện quỷ thần cũng chỉ là lừa bịp mà thôi, tuổi cũng còn trẻ mà sao lại mê tín đến thế được chứ? Nguyệt Dao, cậu em anh của cậu đi kìa”.

Trương Thiên Trạch cười khẩy nói.

“Đúng vậy, anh Nguyệt Dao này, hay là anh xem thử tôi có phải là sao Thái Bạch chuyển thế không? Ha ha ha”.

“Tôi nữa tôi nữa, kiếp trước của tôi có phải là Hằng Nga không”.

“Ha ha ha, mấy người đừng làm loạn nữa”.

“Đúng vậy, gan tôi bé lắm, mấy người đừng nói lung tung nữa”.

Lâm Nguyệt Dao giật mình, không ngờ anh họ lại nói năng bậy bạ như thế, đêm tối rồi đấy, chẳng phải là đang muốn dọa người khác hay sao?

“Tần Lâm, em cầu xin anh đấy, anh bớt nói mấy câu đi, chẳng phải anh học y hay sao? Tại sao lại tin mấy thứ tào lao đó được, người học y đều vô thần cả, anh đừng có lo bò trắng răng nữa có được không hả? Anh ngủ yên một giấc đi, đừng làm em mất mặt nữa được không”.

Lâm Nguyệt Dao hung hăng nhìn Tần Lâm, thật tức quá đi mà, vừa nãy đã không chịu học hỏi, bây giờ lại còn ăn nói lung tung, toàn là mấy thứ thuyết vô thần, bọn họ đều là người học y cả, Tần Lâm làm vậy há chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao, anh còn không hề biwwst bọn họ đang bỡn cợt mình nữa cơ.

“Thôi được rồi, coi như anh chưa nói gì”.

Tần Lâm giang hai tay ra, có vẻ như anh nên nói ít thì hơn, để tránh bị đám người thiếu hiểu biết này đả kích.

“Cái gì mà xem chưa từng nói, anh mà còn như vậy nữa thì em sẽ mách mẹ đó, nói anh không chịu học, nếu cứ tieessp tục như thế thì anh sẽ toi đó, đừng tự lừa dối chính mình nữa có được không? Em xin anh đấy”.

Lâm Nguyệt Dao tỏ ra bất lực, hận không thể xách tai anh xuống dặn đi dặn lại nhiều lần.

“Nếu như mọi người đã không có ý kiến khác thì chúng ta cứ ở đây đi, chúng ta không giống một số người nào đó, lại ở đây nói năng mê hoặc người khác, chúng ta có nhiều người như vậy thì sợ gì chứ? Cho dù có gặp thú hoang thì vẫn có thể người đánh người hỗ trợ được, bọn chúng cũng sợ con người mà”.

Trương Thiên Trạch cười chế nhạo nói, anh họ này của Nguyệt Dao thật đúng là một trò đùa, căn bản không hề có chút kiến thức nào, đúng là chỉ đến để cho có mặt, nói là đến phòng khám nhưng lại tự cho mình là giỏi giang, không chịu học tập, người như vậy thì cả đời cũng chỉ được chừng đó mà thôi.

“Mọi người cứ cắm trại tại đây đi, tớ ra ngoài kiếm chút gì đó để ăn”.

Trương Thiên Trạch nói.

“Tiền bối giỏi quá đi”.

“Ha ha ha, chúc tiền bối đắc thắng quay về”.

“Đồ ăn tối nay đều phải trông cậy vào học trưởng rồi”.

“Chúng tôi đi cùng anh”.

Trương Thiên Trạch xua tay.

“Ở đây nguy hiểm, hơn nữa lại còn là buổi tối, nói không chừng trên núi lại có thú dữ, hoặc là mấy thứ không sạch sẽ, một mình tớ đi là được rồi, mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi đi, mệt cả ngày trời rồi còn gì”.

Trương Thiên Trạch xách đồ lên, sau đó một mình đi vào sâu trong rừng.

“Học trưởng ngầu quá đi, khi nào thì tôi mới kiếm được một người bạn trai vừa đẹp lại vừa giỏi giang như anh ấy đây”.

“Đừng có mà trồng cây si nữa, trong lòng anh ấy không có cậu đâu, vừa nãy anh ấy còn nhìn tớ mấy cái kia kìa”.

“Mặt dày ghê đấy, anh ấy nhìn tôi mà, mấy người đừng có ở đây ăn nói lung tung nữa”.

Cả đám con gái xúm lại tủm tỉm cười, tuy bọn họ đều mang theo đồ ăn, nhưng nếu vẫn kiếm được thứ gì đó để ăn trên núi thì chắc chắn sẽ có hương vị hơn, đương nhiên ăn được nhiều thứ ngon vẫn hơn, lại càng có thể khơi dậy sự hứng thú của bọn họ.

Hơn nửa tiếng sau, trời càng lúc càng tối dần, bỗng có hai ngọn lửa bốc lên, lúc này Trương Thiên Trạch cũng đã trở lại, mang theo hai con chim trĩ, ai nấy nhìn thấy đều tỏ ra vẻ ngưỡng mộ.

“Ôi trời! Học trưởng, cậu lợi hại quá đi? Lại bắt được tận hai con chim trĩ ư”.

“Từ trước đến giờ tôi vẫn chưa được ăn thịt thú rừng, thật mong chờ quá đi, hi hi hi”.

“Học trưởng, có cậu ở đây thật là hạnh phúc quá đi”.

“Còn không phải sao, tiền bối là bùa hộ mệnh của chúng ta mà, có anh ấy ở đây thì không còn gì phải lo lắng nữa rồi”.

“Học trưởng cực khổ rồi, đưa tôi làm cho”.

Trương Thiên Trạch quay lại cùng với hai con chim trĩ, làm cho mọi người đều trở nên thèm thuồng, sau đó anh ta đưa ngón tay cái lên, đây mới thực sự là cao thủ, hơn nữa lại là người toàn năng, không chỉ có y thuật giỏi mà còn biết săn bắn, bắp thịt lại cuồn cuộn, khiến cho không ít cô gái nhỏ dãi thèm muốn.

Tần Lâm không khỏi chế nhạo ‘hừm’ một tiếng, cũng lười vạch trần anh ta, tên này đã mang theo hai con chim trĩ từ lúc trước rồi, coi như cũng vất vả, xem ra bây giow3f chỉ là đang giả vờ mà thôi, cố gắng tỏ ra bản thân có bản lĩnh.

Tần Lâm rất nhạy bén, đặc biệt là sau khi khai thông được ba đường kinh mạch thì khứu giác và thính giác đều trải qua sự biến đổi về thể chất, ‘Tam Phong luyện khí thiên’ đã khiến cho thực lực của anh được nâng cao đến mức bậc thầy.

Tên này đi khỏi khoảng năm trăm mét, sau đó tìm một chỗ nào để nghỉ ngơi, căn bản không hề tốn chút sức lực nào, rồi lấy ít bùn bôi lên mặt để lừa gạt mấy cô gái không biết gì.

“Vừa nãy mọi người không thấy đâu, nếu như không gặp phải hai con sói thì tớ đã không nhếch nhác như vậy rồi, hai con chim trĩ này trong phút chốc đã bị tớ tóm lại, nhưng lúc đó lại có hai con sói xuất hiện, tớ phải đấu với chúng cả buổi mới thoát được để chạy về đây”.

Trương Thiên Trạch nói với vẻ ngạo nghễ.

“Cái gì? Học trưởng, cậu gặp sói sao?”



Không ít người tỏ ra nghiêm trọng, trên núi này có sói ư? Chẳng phải bây giờ bọn họ đang gặp nguy hiểm hay sao, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chúng tập kích?

“Có gì đâu chứ, chẳng qua chỉ là sói thôi mà? Một mình tớ đã dọa cho bọn chúng sợ chạy rồi, nếu không thì sao tớ lại về đây nhanh như thế được”.

Trương Thiên Trạch xua tay, nói với vẻ phản đối.

“Con sói đó tuy đáng sợ, nhưng phải xem là nó đang đối mặt với ai, may là có hai con, chứ là một con thì tối nay chúng ta đã được ngon miệng rồi”.

“ Nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi, học trưởng cũng ngầu quá rồi đấy, đến sói cũng bị đánh chạy ư”.

Có người thầm phản đối, nhưng khi nhìn thấy Trương Thiên Trạch bắt được hai con chim trĩ thì lập tức tin tưởng trở lại.

“Xem ra chúng ta nên cẩn thận thì hơn, nếu không thì sẽ có khả năng gặp sói đấy, học trưởng không sợ nhưng chúng ta vẫn phải nên cẩn trọng một chút”.

Mọi người đều im lặng gật đầu, bỏ đi sự khinh miệt trước đó, nhưng thú rừng đang ở trước mặt, bọn họ cũng không thèm suy nghĩ nhiều làm gì nữa, tất cả đều háo hức để chuẩn bị bữa ăn.

“Mọi người mau ăn đi, tối nay tôi bắt được hai con chim trĩ, cứ thoải mái đi nhé”.

Trương Thiên Trạch cười nói với vẻ kiêu ngạo, mọi người đều nhìn thấy, nhưng người thật sự có bản lĩnh mới là quan trọng nhất.

“Anh họ Nguyệt Dao này, anh cũng mau đến đây đi, uống chút canh gà cho ấm này”.

 

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK