Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 915: Em chơi tôi?

Lữ Đại Phú hơi sững người, mặt mày mờ mịt.

"Khả Nhi, em nói cái gì thế? Tôi mua đồ cho em mà".

Trần Khả Nhi nói: "Tôi nói là, nếu như mua đồ cho tôi, là đồ thuộc về tôi đúng không?"

Lữ Đại Phú nhíu mày gật đầu.

"Đó là chuyện đương nhiên", Trần Khả Nhi nói vậy không có sai.

Trần Khả Nhi cười, lấy hết đồ ra, Lữ Đại Phú nhìn thấy mấy thứ đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đó là đồ của nam mà!

Đồng hồ kiểu nam, nước hoa dành cho nam, thắt lưng nam, giày da nam, …

Tất cả đều là đồ xa xỉ, ngay cả Lữ Đại Phú cũng không nỡ mua.

Vừa nãy khi thanh toán ông ta chẳng hề xem bên trên viết gì, vậy nên không biết là đồ của nam.

"Khả Nhi, em mua đồ cho nam làm gì?"

Trần Khả Nhi cười ngọt ngào, mặt lộ vẻ vô tội, cô ấy đáp.

"Mua đồ cho nam là để cho bạn trai tôi?”

"Chồng, em tặng anh đấy!"

Trần Khả Nhi đưa đống đồ kia cho Tần Lâm.

Nhìn thấy cảnh này, Lữ Đại Phú suýt nữa tức chết, mắt trợn trừng, không biết nói gì.

"Khả Nhi, em đang làm gì vậy, đây là đồ tôi mua tặng em, sao em lại đưa cho người khác?"

Trần Khả Nhi mặt mày vô tội: "Lữ Đại Phú, vừa nãy ông nói, đồ tặng cho tôi là thuộc về tôi, tùy tôi xử lý, tôi tặng người khác cũng có sao đâu?"

Lữ Đại Phú nghiến răng nghiến lợi, cô ấy mặc dù không nói sai nhưng làm như vậy thì quá đáng quá!

Ông ta tốn mấy trăm nghìn, vốn muốn khiến Khả Nhi vui, kết quả bây giờ cô ấy lại tặng hết cho Tần Lâm!

Tần Lâm cười bất lực, Trần Khả Nhi này tinh ranh thật, Lữ Đại Phú chắc tức chết mất.

Trần Khả Nhi cười: "Lữ Đại Phú, ông tặng tôi nhiều đồ như vậy chẳng phải vì muốn tôi vui sao?"

Lữ Đại Phú gật đầu: "Đương nhiên, tôi tặng em những thứ này là muốn em vui, không phải là muốn cậu ta vui!"

Lữ Đại Phú nghiến răng ken két, mặt đầy hận ý.

Trần Khả Nhi cười nói: "Vậy thì đúng rồi, bạn trai tôi vui thì tôi cũng vui. Ông muốn tôi vui thì tặng nhiều đồ cho bạn trai tôi chút nha!"

Mặt Lữ Đại Phú đen xì.

"Trần Khả Nhi, em muốn chơi tôi?'

Lữ Đại Phú mặc dù không thông minh lắm nhưng cũng không phải thằng ngu, tiêu tốn mấy trăm nghìn lận, kết quả lại đưa hết cho người khác, ông ta đương nhiên tức giận.

Trần Khả Nhi lạnh lùng hừ một tiếng: "Lữ Đại Phú, ông nói năng cẩn thận chút đi, tôi chơi ông lúc nào?"

Lữ Đại Phú nổi giận đùng đùng: "Còn bảo không chơi tôi? Em coi Lữ Đại Phú tôi là thằng ngu à?"

Trần Khả Nhi nhìn thấy Lữ Đại Phú tức giận đến vậy, chắc giờ ông ta mới nhận ra, cô ấy cười khẩy.

"Tôi đùa ông đấy, làm sao nào?"

Sắc mặt Lữ Đại Phú âm trầm, lạnh lùng nói.

"Con nhãi dám đùa tôi! Hôm nay tôi cho cô hai lựa chọn, một là đền đống đồ này gấp mười cho tôi, hai là ngủ với tôi một tháng, cô tự chọn đi!"

Trần Khả Nhi nhíu mày, nhổ toẹt một cái.

"Phì! Không biết xấu hổ! Loại ếch nhái như ông cút xa khỏi tôi ra!"

Lữ Đại Phú lạnh lùng hừ một tiếng: "Nể mặt cô, cô không chịu phải không, thế thì đừng trách tôi không khách khí!"

Lữ Đại Phú nói xong, Tần Lâm đứng ra trước mặt nói.

"Ông bạn, nếu như ông để ý chuyện này thì tôi sẽ trả lại đồ cho ông, ông cầm về đi!"

Lữ Đại Phú vẫn rất tức giận: "Cậu còn bảo trả tôi! Cậu coi Lữ Đại Phú tôi là ai?"

Sắc mặt Lữ Đại Phú tái mét lại, ông ta không ngờ mình lại bị Trần Khả Nhi đùa cợt như vậy? Cô ấy mua đống đồ này là để cho Tần Lâm, cô ấy coi ông ta là thằng ngu sao?

"Trần Khả Nhi - Cô không biết xấu hổ!"

Tốn nhiều tiền như vậy, Lữ Đại Phú xót chết, mặc dù mấy năm nay kiếm được không ít tiền nhưng dù sao cũng là con nhà nghèo, không thể chịu nổi sự tổn thất này được.

Có thể nói, tốn nhiều tiền như vậy nếu ôm được mỹ nhân về nhà thì không nói làm gì, quan trọng là ông ta bị Trần Khả Nhi chơi một vố, đúng là không nhịn nổi!

Cơn tức này không sao nhịn được!

Lữ Đại Phú nổi giận nhìn hai người, cười giễu cợt rồi nói.

"Con tiện nhân, bây giờ cô trả tiền cho tôi, chúng ta thanh toán sạch, nếu không hôm nay hai người đừng có nghĩ đến chuyện rời đi! Dây dưa mãi rốt cuộc cũng chỉ là đồ ăn bám, hừ, tôi muốn xem xem ai có tiền!"

Trần Khả Nhi không ngờ Lữ Đại Phú lại xỉ nhục cô như vậy, cô ấy lập tức không nhịn được.

"Ông mới là tiện nhân, cả nhà ông đều là tiện nhân".

"Vốn không định dùng tiền của ông, chồng tôi có tiền, nhưng ông lại mắng tôi, bà đây không trả đấy, ông làm gì được tôi? Theo đuổi phụ nữ mà không nỡ tiêu tiền, ông theo đuổi được ai chứ?"

Trần Khả Nhi cũng là loại gan to bằng trời, chẳng nhẽ lại sợ Lữ Đại Phú à.

Lữ Đại Phú trầm giọng nói.

"Được, được, được, Trần Khả Nhi, cô đợi đấy cho tôi, hôm nay tôi sẽ gọi đại ca của tôi đến xử lý hai người".

Trần Khả Nhi biết anh rể mình thân thủ bất phàm, nhất định không sợ ông ta.

"Ai ôi, tôi sợ ghê, Lữ Đại Phú, ông chỉ là cái tên tú tài nghèo kiết xác, kiếm được chút tiền mà nghĩ mình là trạng nguyên à, còn muốn đùa tôi, ông làm được không? Chồng tôi một quyền có thể đánh bại mãnh hổ núi Nam Sơn, một cước đạp văng rồng xứ Bắc Hải, ông là cái thá gì".

Tần Lâm nhíu mày, cười khổ, cô gái này cứ cho là mình giỏi lắm, tâng bốc anh hết hồn.

Mặc dù Trần Khả Nhi chơi Lữ Đại Phú, nhưng anh vốn giúp người thân không màng lý do, huống hồ ông ta còn chửi rủa Trần Khả Nhi như vậy.

"Alo, đại ca, em đang ở tầng ba trung tâm thương mại Outlet, đúng vậy, có một đôi cẩu nam nữ chơi em một vố, anh đánh bọn họ giúp em!"

Lữ Đại Phú trừng mắt nhìn Trần Khả Nhi và Tần Lâm, sau đó kiêu ngạo nói.

"Bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi có lẽ tôi còn có thể tha thứ cho cô, cô làm bạn gái tôi là lựa chọn duy nhất rồi".

Lữ Đại Phú tỏ vẻ ăn chắc Trần Khả Nhi.



Trần Khả Nhi ôm chặt Tần Lâm, cười hi hi nói.

"Ông không tự nhìn lại mình đi, ông xứng với bổn cô nương sao? Chồng ơi, anh nói xem mình nên làm gì bây giờ, có người muốn bắt nạt em, chẳng nhẽ anh cứ trơ mắt nhìn à?"

Lữ Đại Phú lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ đã tính sẵn rồi.

"Chỉ biết võ mồm, đợi tí nữa mấy người sẽ khóc cho mà xem".

Chưa đến mười phút sau, mười mấy đàn ông ăn mặc lố lăng đứng ở đầu thang cuốn, người dẫn đầu là một cậu thanh niên nhuộm tóc bảy màu cầu vồng, mái tóc dài bị vuốt keo dính chặt y hệt quả đầu HKT, còn cả đeo khuyên môi. Tên đó trang điểm còn đậm hơn con gái. Mặc quả quần bò đũng tụt đến đầu gối, đeo thắt lưng, tự cho là mốt.

Sau lưng cậu thanh niên cũng là một đám gầy như bọ ngựa, ăn mặc y hệt tên kia, chẳng khác gì mấy.

Lữ Đại Phú xông đến trước mặt cậu thanh niên, mặt mày âm trầm nói.

"Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, chính là hai người bọn họ!"

Trần Khả Nhi khẽ nhếch khóe miệng.

"Đám trâu ngựa gì..."

Cậu thanh niên ngoẹo đầu, vén ngọn tóc trước mắt, nhìn Trần Khả Nhi, cố ý tỏ vẻ lạnh lùng nói.

"Nếu như yêu thì phải yêu thật lòng, nếu như không yêu thì cút!"

 

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK