Chương 258: Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên
Mặt Ngô Anh Trác biến sắc, ông cũng cảm thấy nghiêm trọng, vội hỏi.
“Mong Tần thần y nói rõ!”
Tần Lâm nói: “Mạch tượng của ông trầm, có hai nguyên nhân dẫn đến mạch trầm, đầu tiên là do khí huyết hỗn loạn, làm đầy mạch máu”.
“Còn có một nguyên nhân khác đó là do chính khí hư, khí huyết không thể thông với bên ngoài dẫn đến mạch trầm”.
“Theo phán đoán của tôi, ông thuộc loại thứ hai”.
Tần Lâm nói nhiều thuật ngữ nên Ngô Anh Trác nghe xong thấy hơi mơ hồ.
Tần Lâm lại nói: “Đơn giản mà nói, mặc dù mạch tượng của ông biểu hiện rất bình thường, nhưng trên thực tế bởi vì khí huyết trong cơ thể của ông quá yếu không thể lưu truyền ra ngoài, chỉ có thể nén trong vị trí trung tâm, vậy nên nhịp đập rất mạnh, trên thực tế chân tay của ông đã bắt đầu xuất hiện một số vấn đề”.
Ngô Anh Trác thấy Tần Lâm nói rất có lý, ông ấy cũng luôn cảm thấy không ổn, nhưng đều đổ tại tuổi già nên mới có bệnh, bây giờ xem ra không phải là như vậy.
Tần Lâm nói: “Theo tôi đoán, trung tâm cơ thể của ông do gặp trở ngại dẫn đến mạch máu bị tắc nghẽn, mà kiểu tắc nghẽn này không thể phục hồi, chân tay tê dại, yếu đuối, ngất xỉu liên tục”.
“Triệu chứng này trong Đông y gọi là Uy chứng ( loại bệnh liên quan đến cơ, cơ không được nuôi dưỡng, bị teo và phế dần) , Tây y gọi là xơ cứng teo cơ một bên”.
“Cái gì!”
Con ngươi của Ngô Anh Trác thu nhỏ lại, ông đứng phắt dậy.
Ông chưa từng nghe đến Uy chứng, nhưng ông đã từng nghe đến hội chứng xơ cứng teo cơ một bên.
Đây là một trong những chứng bệnh khó trị, trên thế giới cũng chưa từng có trường hợp chữa khỏi, ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng chưa nghiên cứu ra, nếu mắc phải vậy thì thực sự rất khó chữa trị.
“Tần thần y có cách chữa trị không?”
Tần Lâm im lặng một lúc: “Có thì có, nhưng nguyên liệu chế biến thuốc rất khó tìm, chỉ có thể dựa vào may mắn, tôi sẽ vạch ra từng phương án chữa bệnh cho ông, mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể duy trì tình trạng hiện tại của ông, không chuyển biến xấu đi”.
“Lúc nào ông cũng phải có người ở bên cạnh chăm sóc, điều này chắc ông dễ dàng làm được”.
“Đợi sau khi tôi tìm ra được dược liệu đó thì có thể chữa trị cho ông”.
Vẻ mặt Ngô Anh Trác nghiêm trọng, cúi đầu với Tần Lâm.
“Cảm ơn cậu Tần!”
Nếu như đổi lại là bác sĩ khác, Ngô Anh Trác chưa chắc đã tin, nhưng ông đã tận mắt chứng kiến y thuật của Tần Lâm, là người cứu sống cháu gái của ông, đương nhiên anh sẽ có cách.
Có câu nói này của Tần thần y, chắc rằng cái thân già này của ông vẫn có thể sống thêm vài năm nữa.
Ngô Anh Trác thầm nghĩ, lúc nãy tặng thẻ tre của Hoa Đà đúng là đáng thật, nếu không Tần Lâm cũng sẽ không chủ động bắt mạch cho ông, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện ra ông lại mắc chứng bệnh nghiêm trọng như thế, nếu kéo dài thêm hai năm nữa, nói không chừng ông đã ngồi xe lăn rồi.
Đến lúc đó ông không thể tự cho liệu cho mình được, sống không bằng chết.
Lúc này Ngô Anh Trác càng kính trọng Tần Lâm hơn.
......
Rời khỏi chợ đồ cổ, Tần Lâm trở về nhà họ Chúc, hôm nay tâm trạng của Vương Vân khá tốt, mua được một món bảo bối giá trị như thế.
Nhưng về nhà trao đổi một hồi, hai bố con Chúc Dũng và Chúc Linh Linh đều không đồng ý việc bà ấy chiếm lấy mười triệu này, dù sao Chúc Linh Linh cũng tận mắt chứng kiến, Vương Vân không tin anh Tiểu Lâm, là bà ấy muốn bán mười triệu tệ này đi.
Vương Vân tức giận, hai bố con nhà này đúng là chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác mà không tính cho người nhà mình.
Chưa đến một buổi chiều, ông cụ Cao đã tìm được người bán, để thể hiện thành ý, ông đã chuyển tiền trước rồi mới lấy hàng.
Sau khi mười triệu tệ được chuyển vào tài khoản của Tần Lâm, ông cụ Cao mới dám lấy chiếc nhẫn ngọc đó đi.
Vương Vân ghen tỵ đỏ mắt, mười triệu tệ đấy!
Nhân lúc không có ai, Vương Vân kéo Chúc Linh Linh khẽ nói.
“Con gái, Tần Lâm có nói định tiêu mười triệu tệ này thế nào không?”
Chúc Linh Linh cau mày: “Mẹ, người ta tiêu thế này là chuyện của người ta, có liên quan gì đến mẹ chứ”.
Vương Vân trợn mắt: “Cái con này! Bây giờ tên họ Tần đó là kẻ nghèo rớt mùng tơi, tự dưng có được mười triệu tệ, liệu nó có tiêu không?”
Chúc Linh Linh cạn lời, cô cũng chẳng lên tiếng, mẹ thích nói gì thì nói, dù sao cũng không liên quan đến cô.
Vương Vân thấy nói gì cô cũng không phản ứng, bà ấy chẳng biết nói gì nữa.
“Cái con ranh này, đúng là muốn mẹ tức chết mà, tên họ Tần đó có ý với con đúng không? Con tìm cách bảo cậu ta đưa mười triệu ra đây, để mẹ giữ”.
Chúc Linh Linh thực sự cảm thấy nực cười: “Mẹ, tiền của anh Tiểu Lâm, dựa vào gì mà phải đưa cho mẹ giữ chứ?”
“Cái con này! Thôi bỏ đi, mẹ không nói với con nữa!”
Vương Vân cạn lời, đành phải tự nghĩ cách.
Bà nhất định phải lấy được mười triệu tệ của Tần Lâm, tên đó lời to rồi, chẳng qua là ăn may nên mới kiếm được số tiền đó, nếu để anh cầm nói không chừng vài ngày là tiêu hết sạch, Vương Vân bắt đầu suy nghĩ.
......
“Đúng rồi, ngày mai mừng thọ bà nội con, chúng ta chuẩn bị quà gì đây?”
Chúc Linh Linh lắc đầu: “Con cũng chưa nghĩ ra, chúng ta tặng quà riêng hay tặng chung thì tốt hơn ạ?”
Vương Vân đáp: “Hay là cùng nhau tặng đi, tặng hai món quà sẽ chẳng có giá trị là bao, đến lúc đó bị bác cả của con so sánh, không phải sẽ càng mất mặt sao?”
Ở nhà họ Chúc, mặc dù Chúc Linh Linh chưa lập gia đình nhưng cũng đã có sự nghiệp, theo lý mà nói cô nên tặng riêng một món quà.
Có điều khả năng kinh tế của gia đình có hạn, vậy thì thà hợp lại tặng một món quà to còn hơn là tặng hai món quà nhỏ.
Chúc Linh Linh hỏi: “Anh Tiểu Lâm, anh có ý kiến gì hay không?”
Vương Vân trợn mắt: “Cậu ta có thể có ý gì hay chứ......”, vừa định châm biếm vài câu, đột nhiên bà ấy nhớ ra anh cũng có mười triệu tệ.
“Tần Lâm, cậu cũng nên bỏ tiền đi, ba người chúng ta cùng nhau tặng một món to chút được không?”
Tần Lâm nói: “Cũng được, hai người không cần phải bỏ tiền đâu, để cháu tặng quà cho”.
Vương Vân lập tức đồng ý: “Vậy thì để cậu bỏ”, về phương diện này bà ấy không hề khách khí.
“Bà cụ thích đồ cổ, không phải cậu có tiền sao, đi mua một món đồ cổ đáng giá đi, cậu quen thầy Cao đó, bảo ông ấy chọn cho”.
Tần Lâm gật đầu, nói qua loa vài câu.
Nếu bà cụ đã thích đồ cổ, vậy thì lấy thẻ tre do đích thân Hoa Đà viết làm quà tặng cũng được.
Hai ngày sau đến tiệc mừng thọ của bà cụ.
Mặc dù không phải tiệc mừng thọ tuổi chẵn không nên tổ chức linh đình, nhưng vì dạo gần đây nhà họ Chúc làm ăn phát đạt nên mời rất nhiều người.
Lúc đám người Tần Lâm đến nhà bà nội, không ít chủ tịch lãnh đạo của các doanh nghiệp, gia tộc đã tới rồi, bà cụ ngồi trong sân, tươi cười rạng rỡ.
Tòa nhà thương mại của bất động sản Hà Thị đó thực sự đã khiến bà cụ rất hãnh diện.
Sau khi vào trong, Vương Vân vội lên chúc thọ.
“Chúc mẹ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.
Chúc Minh ở bên cạnh cười khẩy: “Em dâu, mẹ mừng thọ mà lại đến tay không như thế à?”
-----------------------