Không thể không nói, sư phụ quả là sư phụ, Tần Lâm tự cho rằng thực lực của mình không yếu, nhưng khi sư phụ thi triển kiếm pháp Côn Luân, anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Kiếm pháp Côn Luân chắc chắn mạnh hơn Kiếm vô cảnh của anh, sư phụ thi triển trông có vẻ đơn giản thành thạo, nhưng lại tràn đầy sự bá đạo, mỗi nhát kiếm đều có thể làm đất trời rung chuyển.
Tần Lâm không dám thờ ơ, anh nhìn sư phụ múa kiếm không chớp mắt, cố gắng nắm bắt từng chiêu thức, như vậy thực lực của anh sẽ mau chóng tăng lên.
Ba phút sau, Dương Chí chậm rãi thu thế.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Tần Lâm liên tục vỗ tay, nhìn không chớp mắt.
"Kiếm pháp của sư phụ tinh tế quá, khiến con thật sự nể phục!"
Dương Chí lạnh lùng nhìn anh.
"Bớt nịnh hót đi, nhớ được bao nhiêu?"
Tần Lâm trầm ngâm đáp.
"Kiếm pháp của sư phụ biến hóa đa dạng, con chỉ nhớ được tám chín phần thôi".
Dương Chí mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Con có biết, năm đó ta học được mấy phần từ sư phụ không? Mà thôi, cứ thi triển cho ta nhìn thử đi, xem thế nào?"
"Vâng!"
Tần Lâm cầm kiếm của sư phụ trong tay, bắt đầu thi triển kiếm pháp Côn Luân.
Kiếm pháp Côn Luân thay đổi đa dạng, bảo là Tần Lâm nhớ được tám chín phần nhưng khi thực hiện cũng chỉ được năm sáu phần thôi. Khi thi triển kiếm pháp anh không ngừng nhớ lại kiếm pháp của sư phụ, tuy không thể nhớ được tất cả nhưng vẫn có thể nắm bắt được tinh túy của kiếm pháp Côn Luân.
Ba phút sau, Tần Lâm mặt mày đỏ bừng, anh hơi buồn rầu, cuối cùng khi thi triển cũng chỉ có ba bốn phần tương tự kiếm pháp của sư phụ thôi.
"Xin lỗi sư phụ, sau khi thi triển, con quên kha khá rồi ạ".
Dương Chí cười nói.
"Vậy thì đúng rồi, ha ha ha! Ban đầu có thể nhớ được đại khá khoảng tám chín phần có nghĩa là con cũng đã nắm được tinh túy của kiếm pháp Côn Luân rồi, khi con thi triển không cần giống kiếm pháp ban đầu, chỉ cần nhớ được tinh túy của nó là được, sau đó căn cứ vào tinh túy của bộ kiếm pháp để sáng tạo theo ý mình".
"Kiếm pháp của mỗi người đều không giống nhau, không có bộ kiếm pháp nào giống nhau như đúc, mà kiếp pháp Côn Luân chỉ truyền lại cái thần của nó chứ không truyền lại hình dạng của nó, con có thể dựa theo cái thần của kiếm pháp Côn Luân để thi triển nó đã là thành công rồi".
"À mà, ta thấy bên trong cơ thể của con có hai loại khí, hơn nữa hai loại khí này có chức năng riêng, may mà nó có thể nới rộng kinh mạch của con, nếu không nó đã xé toạc cơ thể con rồi. Muốn hai loại khí này hỗ trợ lẫn nhau không đơn giản, con phải nắm được nó, nếu như con mất khống chế nó thì nó có thể xé toạc cơ thể con".
Tần Lâm gật đầu, không biết phải làm sao, anh không ngờ ánh mắt của sư phụ lại sắc bén như vậy, có thể phát hiện ra hai loại khí trong cơ thể anh.
"Thực ra đây cũng không phải chuyện xấu, hai loại khí trong cơ thể con đã dần thành hình, con có thể vận dụng được nó, hơn nữa kinh mạch của con cũng đủ rộng, đã đả thông bát mạch, thích ứng được thì lại là chuyện tốt".
Dương Chí tận tình nói, Tần Lâm vô cùng hưởng thụ, Lâm Trung Nghĩa đứng bên xem vô cùng kinh ngạc, mặt đầy vẻ nghiêm nghị, không ngờ bây giờ Tần Lâm kinh khủng thế.
"Hôm nay ta sẽ dạy con kiếm pháp Côn Luân và Trùng hư chưởng".
"Nhớ lấy, kiếm pháp Côn Luân và Trùng hư chưởng không thể truyền ra ngoài, đây là bí kíp của Côn Luân, một khi bị truyền ra bên ngoài, Côn Luân mà biết được thì sẽ bị phế bỏ võ công. Nhiều năm nay vẫn không có ai truyền nó ra ngoài, ta cũng không hy vọng con lại làm vậy, cho dù là cha con cũng không truyền được cho con".
"Tiếp theo, ta sẽ dạy con Trùng hư chưởng. Trùng hư chưởng không thể so với kiếm pháp Côn Luân, Trùng hư chưởng pháp vô cùng ác liệt, hơn nữa còn cần đả thông được bát mạch, dùng kình khí trong đan điền để thúc giục, cho nên dù là Lâm Trung Nghĩa cũng không có tư cách luyện tập, đợi đến khi cậu ấy đạt đến bát mạch mới có thể luyện Trùng hư chưởng. Nhìn cho kỹ đây, ta chỉ thi triển một lần thôi, mà con phải nhớ từng chi tiết của nó, không được sơ suất".
Động tác của Dương Chí vô cùng chậm nhưng lại mạnh mẽ có lực, mỗi chưởng đánh xuống đều vô cùng kinh hồn, trông nhẹ tựa lông hồng nhưng lại chứa một luồng kình khí không tưởng tượng nổi, đây là lý do tại sao Trùng hư chưởng mạnh mẽ như thế.
Chưởng pháp di chuyển theo gió, hư mà thực, thực mà hư, khí hư mà phát lực, mạnh mẽ tựa mãnh hổ.
Lòng Tần Lâm vô cùng kiên định, uy lực của Trùng hư chưởng không hề kém Cửu Tự Chân Ngôn của anh, xem ra lần này anh lại có thể tu luyện được một bộ công pháp mạnh mẽ rồi.
Thấy sư phụ đánh xuống một chưởng, ánh mắt anh ngày càng nóng bỏng.
Một chưởng sấm rền gió giật, hai chưởng thiên địa rung chuyển.
Trông thì đơn giản nhưng muốn thi triển thì khó.
Lần này xem xong Trùng hư chưởng, anh cũng không dám nói mình có thể nắm vững được.
Ánh mắt Dương Chí sắc như dao, hùng hồn nói.
"Từ từ tu luyện đi, phải nhớ công phu của con là độc nhất vô nhị, không ai giống ai. Dù là kiếm pháp Côn Luân hay Trùng hư chưởng thì đều phải tìm được phong thái riêng, không được sống dưới cái bóng của ta, như vậy công phu của con mới vượt được ta".