Chương 989: Cơ hội đến rồi
"Mà nhà họ Đường lúc ấy, con cái trong nhà rất đông, cơm không đủ ăn, miệng ăn ngày càng nhiều, ăn cũng ngày càng nhiều, đứa lớn ăn không đủ, đứa nhỏ ăn cũng không đủ, bất đắc dĩ, ông bà nội mới nghĩ ra một cách, đó là đem con cho gia đình không sinh được con",
Lúc đó cũng không còn cách nào khác, khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu năm trước, chính là lúc cả nước bị mất mùa, nhà ai mà chẳng có đến bốn năm đứa con. Lúc đó, đứa con lớn thì lớn quá, đã hiểu chuyện rồi, mà đứa nhỏ thì quá nhỏ, còn chưa dứt sữa mẹ, bất đắc dĩ chỉ có thể tặng cậu Hai mới hơi hiểu chuyện cho người khác để giảm một phần ăn trong gia đình, như vậy mới có thể để mọi người có cái ăn, hoặc ít nhất không bị chết đói. Chính bởi vì cậu Hai con bị đem tặng vậy nên chúng ta mới sống sót được, vậy nên nhà họ Đường còn nợ cậu Hai nhiều lắm, mấy năm nay, dường như không có ai nhắc đến, cậu Hai năm đó vô cùng ngang bướng, vậy nên ngay cả mẹ đến tìm mấy lần, cậu Hai con cũng không đi ra. Bởi vì mẹ biết, cậu Hai trong lòng vẫn hận bố mẹ, thậm chí hận chúng ta".
Đường Mẫn thành khẩn nói, mắt hơi ướt, dường như trở lại những năm tháng nghèo khó đó. Bà áy náy vô cùng với anh Hai, ít nhất Đường Mẫn cảm kích ông ta, không có anh Hai có lẽ bà cũng bị chết đói.
Tần Lâm hơi gật đầu, chuyện năm đó, bọn họ cũng không biết tới, nhưng từ lịch sử, có vẻ như nhà họ Đường cũng nợ Đường Vũ không ít, cậu Hai của mình bị đưa đến nông thôn, trở thành đứa trẻ nhà người khác, đã mấy chục năm trôi qua, lịch sử đã phủi đầy bụi, nếu như Đường Mẫn không lật lại, chắc cả đời này nó cũng rơi vào quên lãng, không ai có thể biết được.
Tôn Hiểu Dĩnh nước mắt nước mũi chảy dòng dòng mà nói, lòng đầy chua xót.
"Không cần nhắc lại, mấy năm nay bọn chị sống thế nào á? Hu hu hu, đúng là khổ, đúng là đau lòng, Giang Sơn nhà chị trưởng thành được như này cũng không dễ dàng gì, em Hai, em nói đúng lắm, Đường Vũ nhà chúng ta đúng là mệnh không tốt, dựa vào đâu không cho đứa lớn, không cho đứa nhỏ, mà lại cho Đường Vũ nhà chúng ta đi, dựa vào đâu chứ?"
Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao nhìn nhau, Tôn Hiểu Dĩnh này đúng là buồn cười? Còn cố ý làm bộ làm tịch? Ít nhất như Tần Lâm thấy, mợ Hai này rõ ràng có chuẩn bị mà đến, đúng là đến đây diễn kịch kêu khổ mà.
Đường Mẫn kéo tay anh Hai, vành mắt ửng đỏ.
"Haizz, đều là lỗi của bố mẹ, anh Hai, có gì khó chịu, anh hãy nói với em, mấy năm gần đây, bọn em nợ anh quá nhiều".
Bà ấy không nhớ chuyện năm đó, bản thân mới chỉ hai tuổi mà thôi, nhưng bà ấy biết, một giọt máu đào hơn ao nước lã, tình cảm anh chị em mãi mãi không dứt được.
Đường Giang Sơn lau nước mắt nói.
"Cô nói hay lắm cô Hai, chỉ có cô hiểu nhà chúng cháu sống thế nào, khi cháu còn nhỏ, lúc ăn tết, chỉ có thể mặc áo bông quần bông, giày bông cũ của người khác, hơn nữa còn phải khâu vá sửa lại suốt ba năm, bố cháu vì vậy mà cơ thể cũng mệt mỏi tiều tụy, toàn thân nhiều bệnh, lần này cháu đến thành phố là đến đưa bố đi khám bệnh, tận hiếu với bố".
Hai mẹ con than thở rầu rĩ, khiến cho Đường Mẫn vô cùng đồng cảm với đứa cháu ngoại này.
Lời Đường Mẫn khiến mắt Tôn Hiểu Dĩnh lập tức sáng lên, cơ hội đến rồi.
"Anh Hai, chị dâu, hai người ngồi xuống nói đi, mấy năm không gặp, em biết mọi người sống không tốt, mọi người có yêu cầu gì, chỉ cần em có thể giúp được, em chắc chắn sẽ không chối từ".
Tôn Hiểu Dĩnh vui như hoa nở, bà ta vốn đến để mượn tiền, bây giờ Đường Mẫn đã chủ động mở lời, chuyện này nắm chắc tám chín phần rồi, nhất định sẽ thành công.
Trông em Hai này có vẻ giàu có, hơn nữa chẳng thiếu gì tiền, đã nói đến đây, nếu như mà mình không mượn chút tiền thì đúng là có lỗi mà.
Tôn Hiểu Dĩnh cười hả hê trong lòng, xoa tay, nhao nhao muốn thử, còn lão già Đường Vũ thì cứ mãi cúi đầu, dáng vẻ vô cùng khó chịu, nhất định không để ý đến chuyện mượn tiền, vừa nhìn thấy ông ta, Tôn Hiểu Dĩnh liền giận không chỗ phát tiết.
Mọi người đều ngồi xuống, Lâm Nguyệt Dao tựa như không tập trung, ở bên kia chơi điện thoại, Tần Lâm nhìn cô ấy, Lâm Nguyệt Dao liền trừng mắt tức giận, che điện thoại đi, cứ như sợ Tần Lâm nhìn thấy thứ gì đó.
Tần Lâm đột nhiên nhận được tin nhắn, hóa ra là Lâm Nguyệt Dao nhắn.
"Tần đại sư, dạo này chúng tôi có hoạt động tổ chức cho người yêu y học, tôi có thể mời anh đến tham gia không?"
Tần Lâm sững sờ, cười khổ trong lòng, có vẻ như cô gái này đang gửi tin nhắn cho 'Tần đại sư' nhỉ?
Tần Lâm nói với cậu Hai và dì Hai.
"Xin lỗi, cháu phải đi vào nhà vệ sinh".
"Lúc nào? Không biết tôi có thời gian không?"
Trả lời tin nhắn xong, Tần Lâm đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lâm Nguyệt Dao nhận được tin nhắn thì cảm thấy thấp thỏm, không biết nên nói gì, nhưng Tần đại sư đã trả lời tin nhắn của mình thì có nghĩ là Tần đại sư có quan tâm đến cô.
"Ngày mai! Ngày mai có được không Tần đại sư? Anh có thời gian không?"
Tần Lâm vừa ngồi xuống lại nhận được tin nhắn, may anh để chế độ im lặng.
"Cháu đi vào nhà vệ sinh thêm lần nữa”.
Tần Lâm trả lời.
"Được, ở đâu đấy, cô gửi tin nhắn cho tôi, tôi nhất định sẽ đi".
Sau khi Tần Lâm đi ra ngoài, Lâm Nguyệt Dao trợn mắt nhìn anh, tên này đi vệ sinh xong chưa vậy?
"À... cũng chưa chắc, để tôi gửi tin nhắn hỏi xem sao".
Lâm Nguyệt Dao gửi tin nhắn cho bạn - người tổ chức hoạt động này.
Tần Lâm vừa đặt mông ngồi xuống, Lâm Nguyệt Dao lại gửi tin nhắn!
"Tập trung ở cổng công viên Hải Sư, sau đó sẽ đi đến núi Võ Miếu".
Sau khi Lâm Nguyệt Dao gửi tin nhắn, vẫn đợi Tần đại sư trả lời, nhưng tại sao Tần đại sư không trả lời?
"Tần đại sư? Anh có đó không? Anh trả lời được không?"
"Tần đại sư! Anh nghĩ đến đâu rồi?"
"Anh còn ở đấy không? Tần đại sư? Nói gì đi mà".
Lâm Nguyệt Dao cứ gửi tin nhắn cho Tần đại sư nhưng Tần đại sư vẫn không trả lời! Cô sốt ruột muốn chết.
Tần Lâm cười nói.
"Xin lỗi, anh đi vệ sinh thêm lần nữa".
Lâm Nguyệt Dao bực mình nói, Tần đại sư không trả lời cô khiến khó chịu, Tần Lâm thì cứ ở trước mặt cô đi đi lại lại.
"Anh xong chưa vậy? Cứ một tí lại đi vệ sinh? Anh bị bệnh à?"
Tần Lâm liếc Lâm Nguyệt Dao một cái.
"Người có ba cái gấp, anh không được đi vệ sinh à? Chẳng phải em cứ cúi đầu chơi điện thoại sao?”
Lâm Nguyệt Dao nghiêm trang nói.
"Em giống với anh sao? Em nói chuyện với Tần đại sư? Em muốn mời Tần đại sư tham gia hoạt động y học, chuyện lớn như vậy, em nhất định phải chuẩn bị đầy đủ".
Đường Mẫn nhìn Lâm Nguyệt Dao, chăm chú mà nói.
"Tần đại sư? Có phải cái người đã đề bạt con mà không cần con trả ơn không? Nghe nói bây giờ Tần đại sư là người nổi tiếng, con không được thất lễ với Tần đại sư đâu".
Lâm Nguyệt Dao ôm điện thoại, mặt đầy vẻ ngọt ngào.
"Con biết rồi mà, quan hệ của con với Tần đại sư tốt lắm, mẹ yên tâm".
-----------------------