Chương 178: Anh trúng xổ số rồi
Lúc này giám đốc Mã và những người khác trong
đại sảnh đều chạy ra, vội vàng nói.
"Cậu Tần đi thong thả!"
Ninh Cường va những người khác đều bối rối, nói.
"Giám đốc Mã, chuyện...chuyện này là thế nào!"
Sau khi trải qua chuyện này, giám đốc Mã không
dám đắc tội với ai nữa, mấy người này đi cùng với cậu
Tần, anh ta tất nhiên cũng phải khách sáo.
"Các vị, là tôi có mắt như mù, chuyện vừa rồi là
hiểu lầm thôi, thực sự xin lỗi các vị!"
Nói xong, mấy người bạn học đều há hốc mồm.
Trên đường rời khỏi KTV, Tống Song Nhi gặng hỏi
Lâm Nguyệt Dao.
"Nguyệt Dao, anh họ cậu rốt cuộc làm cái gì vậy,
cậu nói thật cho tớ biết đi!"
Lâm Nguyệt Dao cũng có chút mơ hồ, không hiều
sao tên đó lại có chiếc xe đắt như vậy.
"Anh ấy tự mỡ một phòng khám bệnh thôi".
Tổng Song Nhi lắc đầu, cô ta không tin, mỡ một
phòng khám mà lại có chiếc xe mầy chục triệu?
Lâm Nguyệt Dao cảm thấy cô ta hỏi có chút phiền
phức, bất đắc dĩ chỉ có thể nhắn tin cho Tần Lâm hỏi
rốt cuộc có chuyện gì.
Lúc này Tần Lâm đang lái xe, sau khi tiếng
chuông điện thoại kêu, Tô Văn Kỳ lập tức cầm lên.
"Đây là điện thoại của tôi".
Tô Văn Kỳ chống nạnh: "Điện thoại của anh thì
sao, tôi là bạn gái anh, kiểm tra chút cũng không
được sao?"
Tần Lâm cười khổ: "Cô diễn sâu quá rồi đấy?"
Tô Văn Kỳ cười hì hì: "Anh lái xe đi, để tôi giúp anh
trả lời".
Người phụ nữ này đúng là tinh quái, ai mà biết
được giây tiếp theo cô ấy sẽ làm trò gì.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn Lâm
Nguyệt Dao gửi đến, Tô Văn Kỳ lập tức trả lời.
"Anh trúng xổ số".
Trả lời xong còn cười hì hì vài tiếng
Một lát sau, Lâm Nguyệt Dao nói với Tổng Song
Nhi.
"Thảo nào, thì ra là anh ấy trúng xổ số ".
Tống Song Nhi sửng sốt: "Trúng xổ số? Trúng bao
nhiêu tiền?"
"Không biết, cái này anh ấy không nói".
Tổng Song Nhi có chút ngạc nhiên, người trúng
xổ số nhiều thật, trúng mấy nghìn tệ cũng là trúng xổ
số, trúng mấy triệu tệ cũng là trúng xổ số, thậm chí
còn có người trúng một hai trăm triệu.
Tên Tần Lâm này đúng là may mắn thật, nếu tiền
anh ta trúng xổ số đều đưa cô tiêu thì còn tạm được.
Mặc dù là tên nhà quê, nhưng nhà quê có tiền thì
là đại gia rồi.
Dù Tống Song Nhi vẫn xem thường Tần Lâm,
nhưng ngược lại thì muốn tìm cách lừa tiền của Tần
Lâm.
Dựa vào nhan sắc của cô ta, chỉ cần hơi tỏ ra có
cảm tình với Tần Lâm, anh lại chẳng chết mê chết
mệt.
"Nguyệt Dao, gửi Zalo anh họ của cậu cho tớ đi".
Không lâu sau, đã thêm được Zalo của Tần Lâm,
Tống Song Nhi giả vờ gửi địa chỉ một quán Karaoke
rồi nói mọi người tụ tập ở đây.
Sau đó rất lâu Tần Lâm cũng không trả lời, cô ta
lại gửi một tin nhắn nữa thăm dò.
Chuyện vừa rồi không phải cô ta cố ý, thật ra cô
ta có cảm tình với Tần Lâm, hi vọng có thể tiến gần
thêm tiếp xúc với nhau xem thế nào.
Chỉ vỏn vẹn một tin nhắn mà tưởng rằng đã xem
mắt thành công sao, ai ngờ rằng Tống Song Nhi lúc
trên bàn ăn nói với Tần Lâm những lời cay đắng như
thế nào, mà bây giờ vẫn mặt dày nói những câu này.
Tô Văn Kỳ cảm thấy hứng thú, lập tức cầm điện
thoại lên trả lời.
"Vậy sao, tôi cũng có cảm giác với cô đấy!"
Tổng Song Nhi nhìn thấy tin nhắn, khuôn mặt lộ
vẻ đắc ý.
Còn tưởng anh dẫn theo một cô em là có con mắt
nhìn người tốt, đồ nhà quê vẫn là đồ nhà quê, không
chịu nổi cám dỗ.
Vài ba câu đã khiến anh thần hồn điên đảo rồi
sao?
Sau khi nói chuyện một lúc nữa, Tống Song Nhi
hỏi thăm dò.
"Anh Tần, em nghe nói anh trúng xổ số, phải nộp
không ít thuế phải không?"
-----------------------