Đúng là giọt nước tràn ly!
Người nhà họ Tạ suýt nữa thì hồn bay phách lạc, đặc biệt là Tạ Trường Hà, con bé này muốn chết sao?
Cô cô cô… cô dám tát Bạch thiếu gia?
Khốn nạn quá mà!
Nhà họ Tạ đã không còn địa vị nữa, Tạ Hồng Mai lại còn cứng đầu với Bạch Thiếu Đình, nhất quyết không chịu đồng ý yêu cầu của anh ta, đây chẳng phải là chơi dao có ngày đứt tay sao?
Trong lòng Tạ Hồng Mai đã hoàn toàn nguội lạnh, Bạch Thiếu Đình đã không còn là cậu thiếu niên thanh mai trúc mã của cô nữa rồi, từ lúc anh ta lừa dối cô, quan hệ của bọn họ đã kết thúc rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ có thể quay lại từ đầu nữa.
Mười năm, Tạ Hồng Mai đã dùng mười năm để quên hoàn toàn Bạch Thiếu Đình người đàn ông bạc tình này, nhưng bây giờ anh ta lại đột nhiên xuất hiện, lại hòng muốn có được cô, thậm chí là không có được linh hồn của cô thì cũng phải cướp được thân xác của Tạ Hồng Mai.
Bây giờ anh tra trở lên biến thái tới mức nào? Tư tưởng lệch lạc đến mức nào?
Tạ Hồng Mai không biết Bạch Thiếu Đình sẽ làm gì nhưng người biến thái như anh ta đã không xứng ở bên cạnh cô nữa rồi.
Bạch Thiếu Đình dần biến sắc, Tạ Hồng Mai dám đánh anh trước mặt tất cả mọi người nhà họ Tạ, anh ta đùng đùng nổi giận, hận không thể phá hủy toàn bộ nhà họ Tạ.
"Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai dám đánh tôi, con đĩ nhà cô là người đầu tiên đấy".
Bạch Thiếu Đình lạnh lùng nói, ánh mắt âm u đến đáng sợ khiến Tạ Hồng Mai cảm thấy hoảng hốt, tên Bạch Thiếu Đình này điên rồi, con người anh ta đã thay đổi rồi, Tạ Hồng Mai chắc chắn là như vậy.
Mười năm, bọn họ đã không còn là người mà đối phương yêu sâu đậm nữa rồi, nhưng Bạch Thiếu Đình lại cố níu kéo cô, hơn nữa còn muốn ép cô phải làm điều cô không muốn, bây giờ hai người bọn họ đã hoàn toàn là hai người xa lạ rồi.
"Bớt giận, Bạch thiếu gia bớt giận, Hồng Mai con bé hơi kích động, tôi tin đó không phải ý của con bé, chắc chắn là vì tên khốn nạn kia, không biết nó đã cho Hồng Mai ăn phải bùa mê thuốc lú gì nữa, nếu không có nó thì Hồng Mai cũng sẽ không ra nông nỗi này".
Tạ Giang Hoài đứng bên cạnh Bạch Thiếu Đình nịnh nọt với vẻ tươi cười.
Bây giờ cách tốt nhất đối với nhà họ Tạ chính là phải bám vào chân của Bạch thiếu gia.
"Cút đi cho tôi!"
Bạch thiếu gia đạp một cái vào người Tạ Giang Hoài khiến ông ta ngã lăn ra đất, mặt toàn là máu.
"Bạch! Thiếu! Đình!"
Đôi mắt Tạ Hồng Mai đỏ au, vẻ mặt u ám, mặc dù bố cô nói rất nhiều những câu khó nghe nhưng ông ta vẫn là bố cô, Tạ Hồng Mai vội vàng tiến lên đỡ lấy bố.
Anh ta dám ra tay đánh bố mình, như vậy chẳng phải đánh vào mặt mình sao?
Chuyện đã đến nước này, cho dù là nhà họ Tạ hay nhà họ Bạch thì cũng như nước với lửa.
"Cái này gọi là ăn miếng trả miếng! Cô đánh tôi, tôi đánh bố cô, rất công bằng, rất bình thường mà? Hơn nữa cô còn tát tôi một cái, tôi sẽ đích thân trả lại cho cô".
Bạch Thiếu Đình lạnh lùng cười.
"Tôi cho cô một cơ hội cuối, tôi không muốn nói lần thứ hai, bây giờ cô đi với tôi thì chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua hết, còn nếu cô không nghe lời, thì tôi sẽ giết hết, nhà họ Tạ các người không ai có thể chạy thoát đâu".
Lời đe dọa của Bạch Thiếu Đình khiến cả nhà họ Tạ sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng, nhưng thấy Tạ Giang Hoài bị đánh bọn họ cũng không dám lên tiếng, sợ Bạch Thiếu Đình tức giận sẽ giải quyết luôn bọn họ, tên này đúng là không biết lớn nhỏ gì cả, đến Tạ Giang Hoài nói đỡ cho anh ta mà cũng bị đánh, ai dám nói nữa chứ?
Đại thiếu gia nhà họ Bạch, khí thế ngút trời, vô cùng mạnh mẽ!
"Nếu tôi nói tôi không đồng ý thì sao! Anh có thể làm gì được tôi!"
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.
"Vậy thì tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, tình cảm mười năm của tôi mà cô lại khinh rẻ đến vậy, thì tôi còn gì để mà nhung nhớ nữa? Tôi tuyên bố, nhà họ Tạ các người từ giây phút này trở đi sẽ hoàn toàn sụp đổ".