"Đúng vậy ông già, ông suýt chút nữa giết nhầm người tốt rồi đó”.
Tần Lâm thở dài nói.
"Đều tại cháu cả, cháu cứ nói có người châm cứu là được rồi, tại sao la lên kiểu đó? Cháu lại còn rên như thế... đúng là làm cho người khác suy nghĩ lung tung, ông tưởng cháu bị bắt nạt nên mới xông vào, cháu thì hay rồi, muốn chọc ông tức chết đúng không”.
Sắc mặt Lăng Nhật Thiên sa sầm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Dật Nhiên chợt đỏ bừng, cháu cũng có muốn đâu, ai bảo ông đã từng này tuổi mà còn nghe trộm chứ?
Cháu không thoải mái sao, không thoải mái thì sao có thể la được như vậy chứ? Thoải mái chết đi được, đời cháu chưa bao giờ sướng như thế.
“Xin lỗi ông nội, là lỗi của cháu”.
Lăng Dật Nhiên tỏ ra bất lực, ông nội đã từng này tuổi rồi, hơn nữa còn là dược sư ở núi Côn Luân, thân phận lại vô cùng cao, cô không thể nào để ông ấy xin lỗi Tần Lâm hay mình ngay lúc này được?
“Cậu cũng là đệ tử ở Côn Luân à?”
Lăng Nhật Thiên nhìn một lượt Tần Lâm, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
"Lúc nãy cậu nói mình tên gì? Cậu là... con trai của Tần Trì?"
Lăng Nhật Thiên trầm giọng nói.
"Ơ... ông có mắt nhìn đấy, cháu đúng là con trai của Tần Trì, tên Tần Lâm”.
Tần Lâm trả lời, không ngờ tên của ông già nhà mình lại hữu dụng đến vậy, ông cụ như thế mà vẫn còn nhớ, hơn nữa chỉ nhìn vẻ ngoài mà đã đoán được anh là con của Tần Trì.
"Không tệ, lại có thể đỡ được nhiều chiêu của ta như vậy, xem ra cậu đã kế thừa được Tần Trì rồi đấy. Tên nhóc này đi nhiều năm như thế, vậy mà vẫn không quay trở lại thăm ta”.
Lăng Nhật Thiên tức giận nói, nhưng khi nhìn dáng vẻ thoáng mỉm cười của ông ấy, anh liền nhận ra dường như người này không phải là kẻ thù của bố, không hề giống với bị sư bá Diệp Toàn Cơ kia, lúc nào cũng muốn đối đầu với bố mình.
Mối quan hệ giữa hai người này hiển nhiên là hòa hợp hơn hẳn, cho nên cũng khiến Tần Lâm bớt lo lắng.
"Cậu nên gọi ta một tiếng sư thúc tổ đó, năm đó ta và bố cậu Tần Trì là bạn vong niên, mặc dù nó là sư điệt của ta nhưng tên này lại không hề coi ta là sư thúc, không biết lớn nhỏ gì cả, lúc nào cũng huynh huynh đệ đệ với ta, nhưng cũng may là ta chịu được, nếu không thì ta đã xử nó lâu rồi”.
Lăng Nhật Thiên nói với vẻ hoài niệm.
Hai mươi năm trôi qua như một ngày, càng lúc ta lại càng cô đơn trên núi Côn Luân này.
“Sư thúc tổ”.
Tần Lâm gật đầu, dù sao Lăng Nhật Thiên cũng là người có thân phận, hơn nữa còn là ông nội của Lăng Dật Nhiên, nên anh không thể nào vô lễ được.
"Không ngờ ông nội và bố của Tần Lâm lại có một đoạn quá khứ không ai biết như thế”.
Lăng Dật Nhiên cười nói, lúc này cô đã mặc áo khoác vào rồi, trên mặt còn thoáng nụ cười.
"Nói bậy bạ gì đó, con gái mà không biết để người khác bớt lo gì cả”.
Lăng Nhật Thiên trầm giọng nói.
Lăng Dật Nhiên lè lưỡi rồi mỉm cười khoái chí.
"Đúng rồi ông nội, phương pháp châm cứu của Tần Lâm thực sự rất lợi hại, cháu cảm thấy tất cả hàn khí trong người đã được loại bỏ, cháu dùng thuốc đã lâu nhưng vẫn không mấy tác dụng. Nhưng vừa rồi anh ấy đã sử dụng phương pháp châm cứu huyền diệu để đẩy số lượng lớn hàn khí ra khỏi cơ thể cháu, bây giờ cháu cảm thấy vô cùng sảng khoái, vậy nên... cháu mới ‘thoải mái’ như vậy đó. Hay là ông cũng để cho Tần Lâm châm thử đi?”
Lăng Dật Nhiên nhanh chóng nói.
“Chuyện này...”
Bản thân Lăng Nhật Thiên là một bác sĩ, hơn nữa còn là dược sư ở núi Côn Luân, y thuật vô cùng xuất chúng, thật đáng xấu hổ khi để một đứa nhóc khám bệnh cho mình.
Nhưng khi ông nhìn dáng vẻ của Lăng Dật Nhiên, chẳng lẽ Tần Lâm đã thực sự ép được hàn khí trong người của con bé ra rồi ư?
Mặc dù Lăng Nhật Thiên không muốn tin vào điều đó, nhưng bệnh tình của ông còn nghiêm trọng hơn cả cháu gái mình, tuy ông không nói, nhưng cơ thể mới là thành thật nhất, sắc mặt ông cũng có chút khó xử.
"Nếu như người muốn thì để con làm cho, trị bệnh cứu người chính là bổn phận của con. Lương y như từ mẫu, trời đất có thể chứng giám”.
Tần Lâm cười nói.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi nhỉ?"
Một nụ cười bỗng hiện trên khuôn mặt của Lăng Nhật Thiên, ông ấy chính là đang chờ câu nói này của Tần Lâm.