Chương 1147: Võ đạo thế gia
Chu Vô Cực căn bản không còn sức chiến đấu nữa, hai chân anh ta bị phế rồi, vậy nên anh ta mới chọn cách bo bo giữ mình, muốn chạy trước rồi tính sau. Nhưng Tần Lâm đâu có cho anh ta cơ hội, anh ta giả vờ tấn công để rút lui, Chu Vô Cực không kịp ứng phó với đòn công kích của Tần Lâm, nên mới sợ đến mức ngã xuống đất, không đứng vững được, hai đùi tê dại, hai chân đau đớn kịch liệt.
"Sư huynh!"
Chu Chấn vội vàng đỡ Chu Vô Cực dậy, sắc mặt Chu Vô Cực xanh loét như tàu lá chuối, toàn thân run rẩy.
Lúc này Chu Chấn mới hiểu được, vừa nãy Chu Vô Cực thua rồi, chỉ có điều vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh thôi, bây giờ thì thực sự thua rồi.
Chu Vô Cực trầm giọng nói.
"Trận đấu hôm nay, tôi thua coi như là tôi xui xẻo, chúng ta đi thôi!"
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Mấy người nghĩ Tần Lâm tôi dễ bị bắt nạt vậy à?"
Chu Vô Cực nói.
"Vậy cậu muốn làm thế nào? Cậu đừng có nghĩ mình là đúng, không ai dây được vào nhà họ Chu tôi đâu, hôm nay cậu dám ra tay với tôi, nhà họ Chu sẽ không tha cho cậu đâu".
Chu Chấn ngoài mạnh trong yếu mà nói.
"Vô Cực sư huynh là đệ tử chân truyền của nhà họ Chu, mày đừng có mà làm càn, nhỡ may nhà họ Chu nổi giận, mày chết chắc, cho dù có là ông trời thì cũng không cứu nổi mày đâu".
Ánh mắt của Tần Lâm lạnh như băng.
"Nhà họ Chu à, hay lắm, tôi cũng hiếu kỳ, rốt cuộc nhà họ Chu có lai lịch thế nào?"
Chu Vô Cực lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Cậu không phải là người của tứ đại gia tộc sao?"
"Vậy cậu là ai? Là người của môn phái nào?"
Tần Lâm nổi hứng nhìn Chu Vô Cực.
"Tứ đại gia tộc? Thú vị đây, nói chút đi, nếu tôi có hứng thú, biết đâu lại thả mấy người đi".
Chu Vô Cực tự tin nói, người này có vẻ như không phải cao thủ của tỉnh Hán Đông, còn chẳng biết tứ đại cổ võ thế gia là gì, rõ ràng là một thằng con nít.
"Cậu không biết tứ đại cổ võ thế gia ở tỉnh Hán Đông sao, đúng là nông cạn, nhìn dáng vẻ của cậu là biết cậu là một tên không biết trời cao đất dày là gì".
Chu Vô Cực nhìn chằm chằm Tần Lâm.
"Nhà họ Chu, nhà họ Sầm, nhà họ Cẩu, nhà họ Diệp, tứ đại gia tộc! Đây là những gia tộc võ đạo trân chính, luyện tập các môn võ cổ xưa, thực lực của tứ đại cổ võ thế gia không phải thứ cậu tưởng tượng được đâu. Tôi khuyên cậu nên biết điều chút, nếu không chết rất khó coi đấy".
Tần Lâm giễu cợt nói.
"Nói cứ như tôi không biết điều vậy, bây giờ tôi là dao thớt, còn mấy người là con cá nằm trên, mấy người không rõ à?"
Chu Vô Cực tuyên bố hùng hồn, không hề quan tâm đến Tần Lâm.
"Cậu dám ra tay với tôi thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của cả nhà họ Chu".
"Một kẻ thua cuộc mà lại ngông cuồng đến vậy à, nhà họ Chu mấy người đúng là nực cười, ha ha ha!"
Tần Lâm cười điên cuồng rồi nói, tiếng cười ngạo mạn này khiến Chu Chấn và Chu Vô Cực toát mồ hôi hột.
"Cổ võ thế gia thì sao? Tần Lâm tôi chẳng sợ bất kỳ ai cả, anh dám ra tay với tôi thì tôi sẽ trả lại đầy đủ, ăn miếng trả miếng!
Tần Lâm như gió như điện mà tung quyền, ép sát Chu Vô Cực, ra đòn, khiến xương sườn trước ngực của anh ta vỡ nát, thậm chí còn đánh gãy cả xương sườn ở sau lưng.
Cách sơn đả ngưu*, mạnh mẽ vô song!
*Cách sơn đả ngưu: (nghĩa gốc là cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu) là một môn công phu khí công thượng hạng, được hiểu nôm na là đánh được vào một vật này gián tiếp thông qua một vật khác mà không làm vật được thông qua bị hư hại, tổn thương. Muốn sử dụng được tuyệt học này cần phải có nội công thâm hậu, ra chiêu thuần thục.
"Hộc..."
Một ngụm máu phun ra, sắc mặt Chu Vô Cực xám như tro tàn, anh ta quỳ xuống đất, Chu Chấn cũng sợ đến mức run rẩy, muốn bỏ chạy, Tần Lâm lấy một chiếc đũa trên bàn, phi qua, trong nháy mắt xuyên qua bàn tay Chu Chấn, găm thẳng vào tường, máu bắn tung tóe.
"Á..."
Chu Chấn thảm thiết kêu lên, mặt tái xanh, hôm nay ông ta không nên đến đây.
Ánh mắt của Tần Lâm sắc như dao, cả nhà hàng lẩu như bị bao trùm bởi khí thế rét lạnh của anh, mặt Chu Chấn và Chu Vô Cực tái nhợt, cuối cùng thì đỡ nhau dậy, rời khỏi nhà hàng.
"Nhà họ Chu hay lắm, ngông cuồng tự mãn, cuối cùng cũng gặp báo ứng, mau cút cho tôi!"
Lúc này, Trần Diên nhìn chằm chằm Tần Lâm, lòng cô bỗng dậy lên sóng lớn, giờ cô mới hiểu người đàn ông của mình lợi hại đến đâu!
Họ rời khỏi nhà hàng lẩu, cả đường không nói lời nào, Trần Diên vẫn cảm thấy bất an, cô lo Tần Lâm sẽ gặp nguy hiểm.
"Liệu bọn họ có đến tìm chúng ta không?"
Tần Lâm cười nói, không quan tâm.
"Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, bọn họ không có khả năng khiến tôi bị thương".
Trần Diên nói.
"Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó dây, sau này cậu phải cẩn thận đấy".
Vì để Trần Diên an tâm, anh cũng chỉ gật đầu đồng ý.
"Ừ, tôi biết".
"Tháng sau bệnh viện của bọn tôi sẽ tham gia cuộc thi so tài y thuật, cậu có muốn đi cùng tôi không? Lúc đó mà đạt được giải thích sẽ có lợi cho sự phát triển của bệnh viện, cũng sẽ lấy được nhiều tài trợ cho bệnh viện hơn".
"Ừm, nghe cô vậy".
Tần Lâm vô cùng nghe lời, anh gật đầu khiến Trần Diên càng vui hơn.
Bất tri bất giác, bọn họ đã về đến nhà, Tần Lâm từ chối khéo lời mời của Trần Diên, anh quay người rời đi.
Tần Lâm tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm thì nhận được cuộc điện thoại của Mộc Tâm Lan.
Mộc Tâm Lan ở đầu bên kia, giọng nói có hơi thấp thỏm.
"Anh Tần, anh ở đâu vậy, em muốn mời anh ăn bữa cơm".
Tần Lâm cười nói.
"Muộn thế này em vẫn muốn đi à? Em xảy ra chuyện gì sao?"
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, giữa chúng ta không cần thiết phải ngại".
"Đúng là có chuyện... Anh Tần, mẹ em và em trai em đến rồi, anh có thể giả làm bạn trai em không? Mẹ em và em trai em đều biết anh, vậy nên em muốn nhờ anh đi chơi với họ hai ngày, sau hai ngày em sẽ đưa họ về nhà".
Mộc Tâm Lan có hơi lo lắng mà nói, cô ấy biết anh Tần trăm công nghìn việc, lúc này nhờ anh làm vậy đúng là hơi vô lý.
Tần Lâm hỏi.
"Được, hai ngày tới anh cũng không bận gì, em ở đâu, anh đi đón".
"Ở đường Giang Nam".
Tần Lâm lái xe đến chỗ mà Mộc Tâm Lan nói, xe này là chiếc Mercedes-Benz G-Class mà Lôi Hồng đưa, để anh tiện đi lại ở tỉnh lỵ. Với Tần Lâm mà nói, thứ này chỉ là công cụ giao thông, anh cũng không có yêu cầu gì nhiều, nhưng Lôi Hồng lại không muốn Tần đại sư bị mất mặt ở tỉnh lỵ.
"Ở đây, anh rể, bọn em ở đây!"
Tần Lâm nhìn thấy Mộc Tiểu Lộ đang vẫy tay từ xa, còn có cả Dương Quế Hoa và Mộc Tâm Lan nữa.
"Anh rể, lâu rồi không gặp, em nhớ anh lắm".
Mộc Tiểu Lộ cười híp mắt nói, cậu ta biết anh rể có tiền, hơn nữa còn lái được xe sang đến. Khi còn ở nhà, mẹ cũng dặn dò cậu ta, chỉ cần tóm được ông anh rể này thì sau này nhất định sẽ có nhà có xe.
"Xe anh to ghê, đẹp ghê".
Mộc Tiểu Lộ nhìn chiếc Mercedes-Benz G-Class bên cạnh anh rể, nó vuông vắn như chiếc hộp vậy.
Tần Lâm cười nói.
"Cậu thích thì cầm mà lái đi".
Mộc Tiểu Lộ vô cùng phấn khích, xoa tay, nóng lòng muốn thử.
"Thật không? Anh rể? Vậy em lái một vòng nhé".
"Em đừng khiến chị lo mà".
Mộc Tâm Lan liếc mắt, mặt đỏ rực, nhìn Tần Lâm một cái, khẽ mỉm cười.
Đây là Mercedes-Benz G-Class của người ta, em lái mà đụng vào đâu thì phải làm thế nào.
Dương Quế Hoa cười nói, tìm được anh con rể tốt như Tần Lâm, bà ta vui muốn chết.
"Tần Lâm à, cậu đừng có bắt nạt Tâm Lan nhà tôi nha, Tâm Lan là đứa dễ mủi lòng, cậu mà dám bắt nạt nó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu".
Tần Lâm nói.
"Cô yên tâm đi, cháu sẽ đối xử tốt với Tâm Lan".
"Đúng rồi, lần này mọi người đến muốn đi chơi đâu? Cháu sẽ đưa mọi người đi".
Dương Quế Hoa buồn thiu nói.
"Haizz, lần này đến chỉ muốn đi dạo cho khuây khỏa thôi, cái nhà cũ ở quê lâu năm không sửa lại, trong lòng hơi bực bội. Người ta đều đi Hải Nam, hoặc là Tam Á, chỉ có tôi chẳng đi đâu được, chỉ có thể ở nhà, trong núi chẳng có tấc đất nào, chỉ có thể dựa vào núi mà sống, khổ cực ghê".
Mộc Tâm Lan nhíu mày nói.
"Mẹ, mẹ nói cái này làm gì. Sau này cho đưa mẹ tiền để sửa, không được thì chúng ta xây cái mới”.
-----------------------