Chương 902: Cóc vàng
Tần Lâm gật đầu: “Xem ra chân tướng đã rõ ràng rồi”.
“Con cóc vàng này chính là cóc vàng bụng bự?”
Phùng Vân Phi gật đầu: “Cóc vàng đương nhiên bụng bự, nếu không thì tôi đâu có mua”.
Cóc vàng kêu gọi tài lộc tứ bốn phương tám hướng, đương nhiên bụng phải càng to mới càng tốt.
Tần Lâm nói: “Vậy thì chú đã đắc tội với con cóc vàng này rồi, con cóc vàng này có con trong bụng, lại bị chú đập vỡ nên mới gây thù chuốc oán”.
Phùng Vân Phi nghe xong liền nhất thời kinh ngạc, không ngờ lại còn có chuyện này.
Nếu như trước đây nghe nói thì ông ấy sẽ không bao giờ tin, nhưng hôm nay gặp Tần Lâm, biết được tài năng của anh thì Tần Lâm nói gì cũng đáng tin cả.
“Cậu Tần, vậy tôi phải làm thế nào?”
“Chỉ là một con cóc vàng mà thôi, rất dễ giải quyết, con cóc vàng này không quá bản lĩnh, nó không thể làm gì người lớn trong nhà, nên chỉ quấy phá em bé một chút mà thôi”.
“Hiện tại nhà chú có người mang thai à?”
“Có! Con dâu nhà tôi đang mang thai bốn tháng rồi, nhưng ngày ngày đều thất thần, khiến tôi lo lắng vô cùng”.
Tần Lâm nói: “Thế này đi, để tôi đi xem thử”.
Nói xong, Tần Lâm đứng dậy, cùng Phùng Vân Phi bước ra khỏi nhà rồi lên xe.
Sau khi lên xe, thay vì đi thẳng đến nhà của Phùng Vân Phi, anh lại tìm một ngôi chùa gần nhất.
“Phùng Lão, ngôi chùa này chắc gần nhà chú hơn, lát nữa chúng ta xin cao hương*, sau đó phải về nhà trước khi nhang cháy hết”.
* cao hương: nhang khổng lồ
Phùng Lão gật đầu: “Đừng lo, ngôi chùa này cách nhà tôi không đến ba cây số, lái nhanh một chút, mấy phút nữa là đến rồi”.
“Vậy được, đi xin cao hương đi”.
Phùng Lão bước đến chùa, tặng người chủ trì một khoản tiền rồi xin ba cây cao hương, sau khi lễ Phật xong, ông ấy liền mang cao hương về xe, bảo quản cẩn thận.
Phải mất mười phút để cao hương này cháy hết, về đến nhà đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Tài xế tăng tốc hết mức để đến nhà họ Phùng.
Tần Lâm cầm ba cây hương vào nhà, nhìn thoáng qua thì thấy xà nhà bên trong bị sập, nhưng có người đang gấp rút sửa chữa.
Xà nhà sập là điềm báo không tốt, núi Thái áp đỉnh, hoàn toàn không có lợi cho cả gia đình.
“Bảo thai phụ ra ngoài cho tôi xem thử”.
Tiểu Phùng liền nói: “Bố, vị này là...”
Phùng Vân Phi nói: “Vị này là cậu Tần, chuyên gia phong thủy đến xem cho chúng ta, mau gọi vợ con ra cho cậu Tần xem thử”.
Tiểu Phùng cau mày: “Thầy phong thủy?”
“Bố, nhưng con đã mời một thầy phong thủy rồi... còn đang ở trong khám bệnh cho Tiểu Linh kìa”.
Phùng Vân Phi cũng nhíu mày: “Con cũng mời rồi à?”
“Vậy chúng ta đi chung đi”.
Phùng Vân Phi cũng không biết nói gì, nếu con trai đã mời thầy phong thủy rồi thì đành cùng nhau đi xem vậy, càng nhiều người càng tốt.
Dắt Tần Lâm vào phòng ngủ, lúc này có một người phụ nữ đang nằm trên giường, bụng vô cùng lớn, giống hệt như đang sắp sinh vậy.
Bên cạnh là một người đàn ông mặc áo dài vàng, trên tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, hệt như bộ dạng của một vị thần lớn tuổi.
“Bố, anh Tần, vị này chính là thầy Chư Cát”.
Thầy Chư Cát quay đầu lại, dùng ánh mắt lãnh đạm gật đầu với hai người.
Cao nhân chính là như vậy, không thể nào quá dễ tiếp xúc được, nếu không sẽ mất đi phong thái.
“Thầy Chư Cát, đây là bố tôi và thầy phong thủy ông ấy mời đến, anh Tần”.
Chư Cát sững ra, vốn tưởng rằng Tần Lâm là người trong nhà, không ngờ tên nhóc này lại là thầy phong thủy?
Đến giành chén cơm à?
Chặn đường tài lộc giống hệt như việc giết đấng sinh thành vậy, nếu có người đến đây giành chén cơm, đương nhiên Chư Cát sẽ không nể mặt.
“Một tên nhóc miệng còn hôi sữa như thế này mà các người cũng tin sao? Có phải quá tùy tiện rồi không?”
Đương nhiên Chư Cát không hài lòng, Tần Lâm còn trẻ như vậy mà cũng có thể làm thầy phong thủy ư?
Làm ơn đi, lừa người thì cũng nên chuyên nghiệp một chút được không?
Mặc quần áo, trang điểm sao cho chín chắn một tí, đừng nói đến thứ khác, ít nhất cũng phải chuẩn bị râu dê hay đồ đạo sĩ chứ?
Tần Lâm này chừng hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị, hệt như sinh viên đại học vậy, làm gì có chỗ nào giống thầy phong thủy?
Phùng Vân Phi nhíu mày, xem ra vị Chư Cát này có phần chuyên nghiệp hơn một chút, nhưng ông đã được thấy qua bản lĩnh của Tần Lâm rồi, tuyệt đối không hề kém cạnh.
“Vị này là do bạn tôi giới thiệu, cũng vô cùng có bản lĩnh, hai người có thể giao lưu một chút”.
Chư Cát cười khẩy: “Giao lưu? Cậu ta không xứng, ông Phùng này, tốt nhất hai người nên quyết định đi, việc xem phong thủy không phải cứ càng nhiều người càng tốt, tốt nhất vẫn nên tìm ai đó đáng tin một chút, còn những người không liên quan thì không cần đâu nhỉ?”
Tiểu Phùng cũng hơi khó xử, một là đại sư do đích thân mình mời về, một người là do bố dắt đến, anh cũng không thể quyết định được nên tin ai nữa.
“Thầy Chư Cát, hay là thầy xem trước đi, nếu như không được thì để anh Tần xem thử”.
Tần Lâm gật đầu cười nhạt, cũng không muốn tranh giành, chỉ ra hiệu cho Chư Cát làm trước.
Chư Cát cười khẩy, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
“Tôi đã ra tay rồi thì không cần cậu nữa đâu”.
Dứt lời, Chư Cát bước đến giường bệnh, sau đó đưa tay sờ bụng bệnh nhân.
Con dâu nhà họ Phùng mang thai được bốn tháng, nhưng bây giờ bụng lại to đến mức hệt như sắp sinh, thật sự có hơi quá.
“Các người chắc chắn chỉ có một đứa trẻ chứ?”
Phùng Vân Phi gật đầu: “Đã đi bệnh viện siêu âm nhiều lần rồi, chỉ có một đứa”.
Mặc dù nhìn giống như mang thai đôi hoặc đa thai, nhưng đã kiểm tra nhiều lần, chỉ có một đứa trẻ mà thôi, còn về việc thai to đến mức này thì bệnh viện cũng không cách nào giải thích được.
Chư Cát cau mày, nói: “Theo quan sát của tôi thì có lẽ đã động phải điềm gở nào đó, bây giờ các người nghe tôi đi lấy máu chó, gạo nếp, chu sa, sau đó tôi sẽ thi triển một phép, bảy ngày sau sẽ thấy hiệu quả”.
Nghe Chư Cát nói xong, Tần Lâm đột nhiên cười nhếch mép, tỏ ra hết sức khinh thường.
Vẻ mặt Chư Cát có chút không vui: “Cậu cười cái gì?”
Tần Lâm cười là bởi vì Chư Cát có quá nhiều sơ hở, phương pháp cũng kém quá rồi đó.
Vốn đã có rất nhiều người bán tín bán nghi về vấn đề phong thủy thay vì hoàn toàn tin tưởng, vậy nên cách giải quyết tốt nhất đó chính là không thể xử lý ngay tại chỗ..
Có những chuyện nếu không xử lý ngay tại chỗ thì sau này sẽ khó mà giải quyết được.
Bây giờ không giải quyết, đương nhiên sẽ không thể thấy được trình độ của người ta, Chư Cát nói sau bảy ngày sẽ thấy hiệu quả, vậy thì đương nhiên phải đợi bảy ngày rồi, còn tiền phải đưa tại chỗ.
Còn về việc bảy ngày sau có khỏi hay không thì ông ta cũng chẳng quan tâm làm gì, bởi vì ông ta đã sớm cao chạy xa bay rồi, lại tiếp tục lừa đảo ở một nơi khác.
Tần Lâm cười khẩy mấy tiếng, nhưng không nói gì, chỉ ra hiệu để ông ta tiếp tục nói.
Lần này Chư Cát đã tính toán sai rồi, nếu như là người khác thì đó rõ ràng là bệnh tật, sau đó nghi ngờ bản thân trúng tà, vậy nên Chư Cát mới có thể lừa tiền bọn họ.
Nhưng lần này ông ta đã tính toán sai rồi, nếu như dùng gạo nếp và máu chó thì người bị thương sẽ là ông ta.
Theo như những gì Chư Cát căn dặn, Tiểu Phùng đã chuẩn bị đủ mọi thứ.
“Tiểu phu nhân, bây giờ tôi sẽ vẽ một vòng tròn lên bụng cô, đừng sợ”.
Nói xong, Chư Cát dùng bút lông chấm máu chó rồi vẽ một vòng tròn lên bụng tiểu phu nhân.
Song, ngay khi máu chó được vẽ lên thì bụng của cô ấy đột nhiên đổi màu.
-----------------------