Chương 941: Chúng tôi yêu nhau thật lòng
Cậu ta không tin Liên Hoa sẽ thay lòng đổi dạ, cậu ta càng không tin loại chuyện này lại xảy ra với mình.
Lý Liên Hoa chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Lộ với đôi mắt tràn đầy phức tạp.
“Tiệu Lộ, anh nên đi đi, chúng ta không hợp nhau, em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh”.
Ánh mắt Lý Liên Hoa tràn đầy vẻ đau buồn, cô ta không thể buông bỏ cuộc sống hiện tại, cô ta không thể rời khỏi Lâm Hiểu Quốc, mọi thứ thuộc về cô ta trước kia đã biết mất không còn tăm tích rồi.
Cô ta không muốn lên núi hái thuốc nữa, cô ta không muốn giặt giũ nấu cơm nữa, cô ta chỉ muốn làm vợ nhà giàu, cô ta chỉ muốn sống cuộc sống mà mình mong muốn, cô ta là công chúa Bạch Tuyết, là cô nàng lọ lem của Lâm Hiểu Quốc, tất cả những điều này quá tốt đẹp, cô ta không nỡ từ bỏ.
“Liên Hoa... Em... Em nói gì?”
Mộc Tiểu Lộ không dám tin vào tai mình, nhưng điều cậu ta sợ nhất cuối cùng vẫn đến, Liên Hoa đã phá tan giấc ước của cậu ta, khiến cậu ta bỗng chốc cảm thấy bản thân như bị hút mất linh hồn, chỉ còn lại một thân xác thịt.
“Bà thông gia này, chuyện này là thế nào? Sao Liên Hoa nhà các người lại ở cùng với người khác? Bà đừng nói với tôi là bà không biết? Liên Hoa và Tiểu Lộ nhà tôi đã yêu nhau hai năm rồi, lẽ nào bà không biết? Lúc này lại có một người xen vào, bà phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu”.
Sắc mặt Dương Quế Hoa cũng cực kỳ khó coi, con trai mình bị người ta cắm sừng, trong lòng người làm mẹ như bà ta sao dễ chịu được? Đều là hàng xóm láng giềng, bọn họ không thể ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Dương Quế Hoa tức giận nhìn Vương Ngọc Phân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ cực kỳ mất mặt.
“Lẽ nào hai năm nay, tình cảm của em đối với anh đều là giả sao? Liên Hoa, em phải nói cho anh biết”.
Mộc Tiểu Lộ tiến lên một bước, nắm lấy tay Lý Liên Hoa, ánh mắt của Lý Liên Hoa hoảng loạn bối rối, vô thức lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Con mẹ mày”.
Lâm Hiểu Quốc dáng người to lớn, đứng trên bậc thang, đá Mộc Tiểu Lộ bay xuống đất.
“Cậu còn lên mặt à? Cậu tuổi gì mà đòi sờ tay Liên Hoa? Cậu xem lại bản thân mình đi, nếu Liên Hoa đi theo cậu thì chẳng phải sẽ chịu ấm ức à?”
Lâm Hiểu Quốc khịt mũi trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Lộ, Mộc Tiểu Lộ nhìn Lý Liên Hoa với ánh mắt ấm ức, thế nhưng người ta hoàn toàn không nhìn cậu ta.
“Tôi và Liên Hoa yêu nhau thật lòng, cậu không thể chia cắt chúng tôi đâu”.
Mộc Tiểu Lộ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thật lòng cái rắm!”
Lâm Hiểu Quốc đá Mộc Tiểu Lộ liên tiếp hai phát, Mộc Tiểu Lộ bị đá đến thâm tím mặt mũi, cả người toàn vết thương.
“Anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, Tiểu Lộ, cuộc sống bây giờ của em đều là cơm dâng tận miệng, không lo nghĩ gì, anh và anh Hiểu Quốc hoàn toàn không cùng đẳng cấp, so với anh ấy, anh quá yếu ớt. Anh có thể mua cho em quần áo đẹp không? Anh có thể đưa em đi du lịch thế giới không? Anh có thể dẫn em đi ăn những món ngon trên khắp thế giới không? Anh Hiểu Quốc có thể, em muốn đi đâu thì đi đó, anh Hiểu Quốc chính là bạch mã hoàng tử trong lòng em”.
Lý Liên Hoa long trọng nói, trong mắt toàn là từ chối.
“Anh chỉ biết hái thuốc, hơn nữa còn phải đi theo bố anh, nếu không có bố anh thì anh thậm chí còn hái không tốt, chỉ biết đòi tiền mẹ, không biết tự mình kiếm tiền, anh từng đến khách sạn lớn trong thành phố chưa? Anh được ăn đồ Tây chưa? Anh từng đi xem phim chưa? Từng ăn KFC chưa? Anh không biết những thứ đó, cũng chưa bao giờ được làm, nhưng em đã được rồi, anh Hiểu Quốc mới là người đàn ông của đời em, anh chỉ là một kẻ bỏ đi thôi, trong thôn chúng ta, ai ai đều mạnh mẽ hơn anh, anh có thể so được với ai chứ?”
"Nếu không có chị anh thì anh nghĩ em sẽ thích anh chắc? Nhưng bây giờ em không muốn nữa, anh Hiểu Quốc đã cho em tất cả, anh ấy sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, còn anh mãi mãi không thể, kiếp này không thể, kiếp sau cũng không thể, đừng làm phiền em nữa, Tiểu Lộ, anh hãy soi lại chính mình đi, anh thậm chí còn không thể nuôi sống bản thân mình, chứ đừng nói đến em, anh chỉ giống như một con chuột túi, không có mẹ anh, thì anh còn sống được nữa không?”
Từng chữ của Lý Liên Hoa như từng tiếng pháo nổ đánh vào đầu Mộc Tiểu Lộ, khiến cậu ta chết sững tại chỗ, Mộc Tiểu Lộ không biết bản thân nên làm thế nào.
Liên Hoa từ một cô gái ngây thơ giản dị đã biến thành một cô gái ham vật chất, cô ta hiện giờ đã không còn là tờ giấy trắng nữa rồi, sau khi chiêm ngưỡng những thứ khiến cô ta động lòng, cô ta đã sớm không thể quay về cuộc sống thôn quê nữa.
“Nhưng em từng nói với anh, chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp mà, lẽ nào em đã quên những lời thề hẹn đó rồi? Lẽ nào tình cảm hai năm của chúng ta không bằng nửa tháng kia với anh ta sao? Liên Hoa, chắc chắn em đã bị anh ta mê hoặc rồi, em nói cho anh biết, có phải anh ta đang uy hiếp em không, em còn yêu anh đúng không Liên Hoa”.
“Chắc chắn em không dám nói, em sợ đúng không? Cuộc sống ở thành phố có tốt cũng không bằng cuộc sống giản dị của chúng ta? Anh đã nghĩ kỹ rồi, chị anh sẽ có năm trăm nghìn tiền sính lễ, đến lúc đó đều là của chúng ta, muốn đi đâu thì đi, mua trâu mua dê, chúng ta chính là người giàu có nhất thôn. Liên Hoa, em mau quay về đi, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh mà, chắc chắn em sẽ không quên anh đâu, đúng không”.
Mộc Tiểu Lộ như phát điên bò về phía Lý Liên Hoa, trên mặt Liên Hoa đầy vẻ chán ghét đá Mộc Tiểu Lộ ra.
“Mộc Tiểu Lộ! Anh đừng không biết xấu hổ nữa, chúng ta đã kết thúc rồi, anh đừng sán vào nữa, bạn trai em còn ở đây đấy”.
Lý Liên Hoa nói, cô ta còn có chút cảm giác với Mộc Tiểu Lộ, nhưng đó là chuyện trước kia, sau khi nghiệm qua lụa là gấm vóc, ai còn muốn quay về với cuộc sống bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nữa chứ? Trừ khi kẻ đó bị ngu.
“Liên Hoa này, tôi thật sự không ngờ, cô lại trở thành một người thực dụng như vậy, Tiểu Lộ nhà chúng tôi có lỗi với cô chỗ nào? Mà cô lại đối xử với nó như vậy, cô thật tàn nhẫn, Vương Ngọc Phân, đây là con gái bà, bà nói đi, các người thật là ức hiếp người quá đáng”.
Dương Quế Hoa trầm giọng nói, sắc mặt tái nhợt, vốn dĩ hôm nay đến đây để bàn chuyện cưới xin với nhà bọn họ, nhưng không ngờ lại bị xỉ nhục, thật là mất mặt.
“Chẳng lẽ không có Lý Liên Hoa thì chúng ta không sống nổi chắc? Con trai, chúng ta có tiền thì sợ gì, vợ ở đâu chẳng có? Mấy ngày trước thím Hoàng thôn bên cạnh còn giới thiệu cho mẹ vài cô này, nhưng mẹ chưa đồng ý. Con một lòng một dạ với Lý Liên Hoa, nhưng người ta căn bản không thèm để ý đến con, chúng tôi không ở lại đây để mất mặt thêm nữa. Vương Ngọc Phân trả tiền lại cho chúng tôi đi, nếu chuyện cưới xin đã không thành thì bỏ đi, sau này chúng ta nước sống không phạm nước giếng, không liên quan đến nhau nữa”.
Trong lòng Dương Quế Hoa cảm thấy xót xa, nhưng con trai bà ta quá không có chính khí, bị người ta đánh còn quỳ xuống đó khổ sở cầu xin, bà ta thật sự không thể nhìn nổi nữa.
“Chuyện này tôi không lo được, bà nên hỏi con trai bà đã làm chuyện tốt lành gì đi, hừ hừ. Muốn đòi tiền? Không có cửa đâu, bà còn phải trả chúng tôi năm trăm nghìn đó”.
Vương Ngọc Phân nói, trong mắt có chút gian xảo.
-----------------------