"Thua là thua, cần gì phải suy nghĩ nhiều nữa, có lẽ trận chiến của chúng ta đã đến lúc phải kết thúc, mười năm nay, anh là cơn ác mộng của tôi, cũng là mục tiêu để tôi phấn đấu nỗ lực, cảm ơn”.
Hiên Viên "ngông cuồng" chân thành nhìn Nguyên Nhân, mặc dù bị đánh bại, nhưng dường như anh đã được giải thoát, không cần căng thẳng như trước kia nữa.
"Không tồi, sư phụ tự hào vì con. Đây cũng không phải chuyện gì mất mặt, bây giờ khi lòng con không còn gì trói buộc, con mới mạnh lên được".
Dương Chí nghiêm túc nhìn Hiên Viên "ngông cuồng", anh cũng gật đầu một cái, lúc này anh biết mình đã được giải thoát rồi.
Dương Thiện trầm giọng nói.
"Tiếp theo chính là trận đấu giữa Trường Lạc của phái Nga Mi và Tần Lâm của núi Côn Luân, hai người ai có thể chiến thắng đối thủ thì có thể đánh với Nguyên Nhân. Cuối cùng ai thắng ai bại đều phụ thuộc vào hai người".
Trường Lạc nhìn Tần Lâm, ánh mắt hai người tóe lửa. Chúng ta sắp biết được ai là người lọt vào vòng chung kết rồi.
Tần Lâm cười nói.
"Ra tay đi, tôi không thích đánh phụ nữ, tôi có thể nhường cô ba chiêu".
Trong nháy mắt, người của phái Nga Mi bừng bừng nổi giận, đây chẳng phải cười nhạo bọn họ sao.
Trường Lạc cũng nổi giận, nắm chặt nắm đấm, tức giận nhìn Tần Lâm, cô nhất định phải đánh cho tên này nằm bẹp dưới đất!
Ánh mắt của Tần Lâm như điện, khóe miệng khẽ nhếch lên, khi giao chiến với Trường Lạc, anh cũng chỉ muốn dò xét đối phương một chút thôi, hai bên cùng đánh, ai nổi giận trước, người ấy sẽ mất đi cơ hội.
Rõ ràng Trường Lạc đã nổi giận, cô cho là Tần Lâm đang xem thường cô, mọi người đều là nhân tài trong môn phái, anh còn muốn nhường tôi ba chiêu? Vớ vẩn!
Trường Lạc là người đứng đầu phái Nga Mi, chẳng nhẽ còn cần anh nhường?
Tần Lâm cũng không khách khí, anh lấy lui làm tiến, thực sự nhường Trường Lạc ba chiêu, mấy động tác kì bí này thoạt lừa gạt được nhiều người.
Lông mày của Dương Chí từ từ giãn ra.
Có vẻ Tần Lâm đang muốn chơi chiến thuật tâm lý với Trường Lạc, anh đang muốn bảo tồn thực lực để tí đánh với Nguyên Nhân.
Tần Lâm bất động như núi, lúc này Trường Lạc rõ ràng vô cùng căm ghét Tần Lâm, nhất định phải giết chết người này, nếu không cũng khó giải được mối hận.
Tần Lâm bước từng bước, Trùng hư chưởng lại xuất hiện đấu với Trường Lạc, hai người ngươi lui ta vào, ta vào ngươi lui, khiến mọi người xem mà cũng sốt ruột thay.
Trùng hư chưởng của Tần Lâm vốn không cần nhiều sức như vậy, nó chủ yếu sử dụng khí để tấn công, nhưng lần này Tần Lâm lại có thể sử dụng kình khí cùng nguồn sức lực mạnh mẽ đến thế này, nó đủ để nghiền ép Trường Lạc.
Dù chiêu thức của Trường Lạc có lợi hại cỡ nào, nhưng khi phải đối mặt với nguồn sức mạnh kinh khủng như thế thì cũng trở nên yếu ớt vô cùng.
Đúng như dự đoán, Tần Lâm rốt cuộc vẫn ra tay, anh dùng sức mạnh tuyệt đỉnh tấn công Trường Lạc, khiến cho cô ngày càng bị động, dần dần mất đi mong muốn tấn công.
Một quyền tiếp một chưởng, một chưởng tiếp một quyền, sự điên cuồng của Tần Lâm được bộc lộ hết trước mắt cô, sức mạnh của Tần Lâm là thứ không gì ngăn cản nổi. Dưới thế tấn công kinh hồn thế này, Trùng hư chưởng vốn không hề yếu, mà với cách đánh của Tần Lâm, đối phương càng không chống đỡ nổi.
Cuối cùng dưới sự quan sát chăm chú của mọi người, Tần Lâm đã dùng thực lực áp chế tuyệt đối dạy cho Trường Lạc một bài học, sau mười chiêu, hai cánh tay của cô hoàn toàn tê rần, anh không hề cho cô cơ hội thở dốc, cứ tiếp tục thì nửa bước cũng khó lui.
Tần Lâm khẽ nở nụ cười lạnh lùng, nếu muốn đánh bại đối phương thì cứ dùng phương pháp đơn giản thô bạo, hơn nữa Trường Lạc còn là phụ nữ, nếu so về sức thì cô không chiếm nổi ưu thế.
"Tôi nhận thua".
Sắc mặt Trường Lạc tái mét, cô hiểu rất rõ sức mạnh khủng bố chèn ép cô, khiến cô không thể ra tay, trước sự khống chế của sức mạnh tuyệt đối, cô cuối cùng mất đi sức chiến đấu.
Lúc này, cho dù là Dương Thiện, Dương Chí, Cửu Tuyệt sư thái hay Ngộ Chân thì sắc mặt đều vô cùng nghiêm túc.
Trận chiến cuối cùng sắp diễn ra rồi.
"Tần Lâm, bây giờ tất cả hy vọng đều nằm trên đệ đấy".
Hiên Viên "ngông cuồng" cười với Tần Lâm, anh mặc dù thua nhưng anh mong Tần Lâm có thể thay anh thực hiện tâm nguyện của mình, đánh bại Nguyên Nhân, đến lúc đó, chuyến đi lần này sẽ không uổng phí rồi.
Ánh mắt của Dương Chí hơi mờ mịt, trong mắt ông dường như là hình ảnh của ngũ sư đệ Tần Trì.
Hai mươi năm trước, Tần Trì đại diện cho núi Côn Luân lấy được hạng nhất, lần đó, ông ấy hăm hở kiêu ngạo, dù là Ngộ Chân hay là Cửu Tuyệt sư thái hay là Dương Thiện đều là bại tướng dưới tay ông ấy, ông ấy là ngôi sao sáng nhất trong thời đại lúc bấy giờ, khiến cho mọi người đều mờ nhạt dưới ánh sáng của ông.
Hôm nay, liệu Tần Lâm có thể giống như ông ấy, đứng lên trên vai của mọi người không?
Dương Chí không biết, nhưng khoảng cách đến với điều đó chỉ còn một bước chân thôi.
Nguyên Nhân lặng lẽ nhìn Tần Lâm, tên này không đơn giản.
Anh ta có thể cảm nhận được sự uy hiếp của Tần Lâm, bởi vì anh ta thậm chí không nhận ra được thực lực của anh đến đâu.
Tên này chắc chắn mạnh hơn Hiên Viên "ngông cuồng".
Trận chiến này chắc chắn không thể sơ suất, hạng nhất phải thuộc về mình.