Chương 197: Bà mới có bệnh
Vương Nhị cau mày, lại nhờ gì nữa đây?
Vương Vân cảm thấy rất khó nói, nhưng sau khi
suy nghĩ hồi lâu, bà cũng quyết định nói ra sự thật.
“Phó chủ tịch Vương, tôi thật sự xin lỗi, lúc trước
tôi có nhờ người thân đi mua nhân sâm, kết quả
người đó lại mua nhầm nhân sâm giả!”
Vương Nhị cũng kinh ngạc, nhân sâm giả!?
Cô thấy cây nhân sâm đó vô cùng quý giá, còn
tưởng là đồ tốt nên mới đích thân đem đến cho chủ
tịch Tần, còn nhấn mạnh đây là nhân sâm quý, kết
quả lại là... đồ giả ư!
Đây chẳng phải là đang tát vào mặt Vương Nhị
sao?
Tuy là phó chủ tịch như dù sao cô vẫn còn trẻ,
cũng không biết quá nhiều về những thứ như nhân
sâm, nếu chủ tịch Tần phân biệt được thật giả thì
chắc hẳn anh sẽ nghỉ ngờ về năng lực làm việc của
cô.
“Vậy bà tính làm gì?”
Vương Vân nhanh chóng lấy nhân sâm ra đưa cho
Vương Nhi.
“Cây này là thật, tôi đã đến phố Đông y nhờ thần
y kiểm tra rồi, chắc chắn không phải đồ giả, đây
chính là cây nhân sâm đỏ trăm tuổi duy nhất trên
toàn quốc, lần này tuyệt đối không lầm”.
Vương Nhị gật đầu rồi cảm lấy cây nhân sâm đỏ,
sau đó lên xe, lập tức đưa đến nhà chủ tịch Tần.
Nhìn thấy vậy, Vương Vân vội nói.
“Hay là tôi đi cùng cô nhé?”
Vương Nhị hừ lạnh một tiếng: “Bà tặng nhân sâm
giả lại còn dám vác mặt đến gặp chủ tịch sao? Lần
sau hãng nói!"
Sắc mặt Vương Nhị không mấy hài lòng, người
phụ nữ này đã làm ra chuyện như vậy thì càng không
thể đề bà ấy đi gặp chủ tịch được.
Cô cũng thầm thề rằng lần sau sẽ không giúp đỡ
mấy chuyện như thế này nữa, ai biết được đám người
này sẽ tặng cái quái gì, hơn nữa chủ tịch cũng không
hề quan tâm đến thì cô bận tâm làm gì chứ.
Chẳng mấy chốc Vương Nhị lại đến nhà Tần Lâm.
Tần Lâm ngây ra một lúc, trong lòng tự hỏi sao cô
ấy lại đến nữa?
Vương Nhị cầm trên tay cây nhân sâm lúc nãy rồi
đưa cho Tần Lâm.
“Vương Vân gửi đến một cây nhân sâm khác bởi
vì cây trước đó là giả, bà ta cũng bị người ta lừa nên
vô cùng xin lỗi chủ tịch Tần ạ”.
Tần Lâm cau mày rồi nhìn cây nhân sâm, đây
chẳng phải là cái cây đó ư?
Vương Vân này bị bệnh gì vậy, có mỗi cây nhân
sâm lại tặng đến tặng lui tận hai lần, còn nói là đồ giả
nửa?
Thật tốn công phí sức.
Tần Lâm tiện tay ném nhân sâm sang một bên:
“Được, tôi biết rồi”.
Vương Nhị vội vàng đi ra ngoài, chỉ sợ là Tần Lâm
lại hỏi thêm gì nữa.
Bước ra khỏi cửa, Vương Nhị mới thở phào nhẹ
nhõm, trong lòng cứ thầm mắng Vương Vân mấy câu.
Chính vì bà ấy nên cô mới bị chủ tịch Tần nổi giận
VÔ CỚ.
Không lâu sau, Vương Vân lại nhắn tin hỏi thăm.
“Phó chủ tịch Vương, cô đã gửi đồ chưa, mọi
chuyện thế nào rồi?"
Vương Nhị tức giận đáp: “Chả thế nào cả, chủ tịch
ném đồ đi rồi”.
Vương Vân nhận được tin nhắn Zalo, sắc mặt lập
tức trở nên khó coi.
Toi rồi, chữa lợn lành thành lợn què rồi! Khó khăn
lắm mới tặng quà được, thế mà mối quan hệ không
những không tiến triển gì mà còn khiến người ta bực bội.
Vương Vân tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu
không phải Tần Lâm đưa cho bà một cây nhân sâm
giả thì sao có thể xảy ra chuyện này được!
Đúng là thành công thì ít hỏng việc thì nhiều,
thằng nhóc này đúng là đồ sao chổi!
Vương Vân càng nghĩ càng giận, sau đó lấy điện
thoại gọi cho Tần Lâm.
“Cậu có bị bệnh không hả! Tại sao lại lấy nhân
sâm giả..."
Nhìn thấy số điện thoại của Vương Vân, Tần Lâm
vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ đến đây là mẹ
của Linh Linh nên đành bắt máy, ngay lúc nghe máy
Vương Vân lập tức chửi xổi xả.
Tần Lâm cau mày: “Bà mới có bệnh đó”.
Vừa dứt lời liền cúp máy.
Vương Vân sững ra một lúc, sau đó còn văng tục
chửi thề ầm cả lên.
-----------------------