Chương 174: Đây là xe của anh?
Tần Lâm không hề tăng tốc mà chỉ chậm rãi bước
theo sau.
Vì vậy ngưỡi gác cổng chẳng mấy chốc đã đuổi
kịp anh, sau đó nắm lấy cánh tay anh, nói.
“Không được, anh không được phép chạy..."
Nói xong, người gác cửa nhìn Tần Lâm, sau đó
nhất thời đơ ra.
“A? Tiên sinh, sao lại là cậu ạ!”
Người gác cửa đã đậu giúp chiếc xe này cho Tần
Lâm, đương nhiên anh ta sẽ nhớ rõ.
Lúc này người gác cửa có chút bối rối, mấy người
kia bị gì thể, rõ ràng là quen với chủ xe, thế mà vẫn
đòi gặp?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của vị tiên sinh này cũng
có vẻ không thèm quan tâm lắm, sao lại chạy được
chứ?
Bị người gác cửa bắt kịp nên Tô Văn Kỳ cũng bất
lực, cô lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
“Thôi được rồi, đền đi”.
Tần Lâm mỉm cười: “Không cần đền, đó là xe của
tôi”.
Tô Văn Kỳ ngây ra một lúc: “Xe của anh?”
Tô Văn Kỳ cũng đã gặp được nhiều loại người, cô
biết chiếc xe náy ít nhất cũng phải mấy chục triệu,
hóa ra Tần Lâm này là một đại gia ngầm à? Không
nhìn ra được đấy.
Chẳng bao lâu sau, ba người đã quay trở lại.
Tống Song Nhi hừ lạnh một tiếng: “Chạy à, chạy
tiếp đi, bị người ta bắt lại chắc thoải mái lắm nhỉ?
Nhanh chóng đền đi, đừng nhiều lời!"
Một số bạn học khác cũng thay đổi sắc mặt, hệt
như mọi chuyện không liên quan đến bọn họ vậy.
“Đúng vậy, mọi người chia đều, không được thiếu
một ai”.
“Nếu anh không có thì cứ đề Lâm Nguyệt Dao trả
giúp đi”.
“Còn A Tô gì đó, cô cũng phải đền, ai bảo cô lại đi
ăn chực cơ chứ, đã ăn thì đều phải trả!”
Dù sao thì họ cũng chia đều rồi, nếu có thêm
người sẽ bớt đi một chút, còn nếu bọn họ không trả
được thì mặc.
Đã đi ăn chực thì phải trả giá!
Người gác cửa cau mày, nói.
“Các người nói gì thế, chẳng phải mọi người gặp
chủ xe rồi sao, chính là vị này!”
Người gác cửa vừa dứt lời, mọi người đều sững ra
một lúc.
“Hả? Chủ xe ở đầu? Anh nói ai?"
Người gác cửa cạn lời, chỉ vào Tần Lâm rồi nói:
“Chính là vị này!”
Ninh Cường trừng mắt: “Không thể nào! Đùa kiểu
gì vậy hả, các anh nhầm rồi, anh ta không phải chủ
xe, anh ta chỉ đến đây ăn chực thôi!"
Người gác cửa hừ lạnh một tiếng: “Ăn chực? Đừng
đùa chứ, tôi là người đậu xe giúp cho Tần thiếu gia
mà, tôi lại không biết sao? Mấy ngưỡi bị bệnh hả”.
Nói xong, Ninh Cường và những người khác đều
sững sờ.
Xe của Tần Lâm?
Anh thực sự có một chiếc xe 'xịn' như vậy?
Lâm Nguyệt Dao cũng sững sờ, chiếc xe này đắt
như vậy, đắt hơn nhiều so với chiếc A8 của bố cô, sao
Tần Lâm lại có thể mua nổi?
Tống Song Nhi càng thêm kinh ngạc, trong mắt
hiện lên vẻ khó tin.
“Đây.... Đây là xe của anh?”
Tần Lâm gật đầu: “Tôi đã nói rồi, mấy người cứ đi
đi, tôi mang đi sửa là được”.
Tất cả bạn học đều mặt đỏ tía tai, cứ như bị tát
vào mặt vậy, sắc mặt bọn họ đều trở nên hết sức khó
CoI.
Lúc trước bọn họ còn chế nhạo Tần Lâm, nói
người ta đi ăn chực, nói người ta không mua được xe
này kia các kiều, kết quả thì sao, tất cả bọn họ lại đền
không nổi một mảng sơn trên xe của Tần Lâm!
Anh mới chính là đại gia ngầm!
So với Tần Lâm thì Ninh Cường còn kém quá xa
rồi nhỉ?
Tống Song Nhi giống như tự vả vậy, cô ta cúi đầu
đi đến trước mặt Tần Lâm, có chút xấu hồ nói.
“Anh giàu vậy sao lại khiêm tổn thế, chẳng phải cổ
tình muốn 'dự' tôi sao? Anh xấu xa thật đấy!”
Tổng Song Nhi ra vẻ nịnh bợ, ngầm liếc mắt đưa
tình với Tần Lâm, giọng điệu đầy vẻ trêu đùa.
Vốn tưởng Tần Lâm chỉ là một tên nhà quê, không
ngờ lại tầm ngầm tầm ngầm giết chết voi, hóa ra là
một đại gia.
Nếu có thể làm bạn gái anh thì sau này chẳng
phải cô ta sẽ có thể trở thành phú bà như mình hằng
mong ước rồi sao?
Chuyện lớn như vậy, người gác cửa không dám lơ
là, nên anh ta đã quay vào trong sảnh lớn khách sạn
để thông báo cho giám đốc.
Giám đốc Mã đứng bên của sổ nhìn ra ngoài, nhất
thời chau mày.
“Đây chẳng phải là xe của chủ quản Khang sao?”
-----------------------