Hoàng Thiên trừng mắt với Đinh Lập Côn, quát hỏi.
Lần này hoàn toàn khiến Đinh Lập Côn không dám ho he.
"Được được được, Hoàng Thiên cậu lợi hại, Đinh Lập Côn tôi phục rồi, phục hồi còn không được sao?"
Đinh Lập Côn run rẩy, trừng mắt không vui nói với Hoàng Thiên.
"Thái độ của ông là thế nào?"
Quản gia Trần đi tới tát hơn ba mươi cái tát vào mồm, đánh Đinh Lập Côn tới hoa cả mắt.
Bị đánh một trận, lúc này Đinh Lập Côn đã có kinh nghiệm, ông ta không nói chuyện nữa."
"Ông nghe kỹ này họ Đinh, ở thủ đô, ông chả là cái thá gì! Còn dám giả vờ giả vịt, tôi sẽ khiến ông không sống nổi ở thủ đô, ông tin không?"
Hoàng Thiên nói với Đinh Lập Côn.
Đinh Lập Côn bị đùa giỡn đến không thể làm gì khác, ông ta luôn luôn kiêu ngạo tự cao, hôm nay cuối cùng ông ta phải định vị bản thân lại lần nữa rồi.
Hoàng Thiên chỉ dẫn theo một ông già đã khiến ông ta biến thành như vầy, quá trâu bò rồi.
Người như vậy, thật đúng là không dễ chọc, lại có tiền, quá lợi hại.
Đinh Lập Côn còn đang miên man suy nghĩ trong đầu, lúc này một câu cũng không dám nói.
"Ông câm à?"
Hoàng Thiên không vui, hỏi Định Lập Côn.
Tim Đinh Lập Côn đều đang chảy máu, nghĩ thầm Hoàng Thiên mày là đồ khốn kiếp, mày ức hiếp người quá đáng rồi đó...
"Tôi không thể không nói sao?"
Đinh Lập Côn yếu ớt hỏi Hoàng Thiên.
"Lời này của ông không phải nói nhảm sao."
Hoàng Thiên lại tát Đinh Lập Côn thêm hai cái bạt tai.
Đinh Lập Côn suýt chút nữa khóc lên, đầu bị bổ một dao vô cùng đau đớn, lại bị tát nhiều như vậy, ngày hôm nay ông ta thảm tới cực điểm.
Trong lúc vô ý thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp đó cũng không sợ hãi lắm, nhưng lúc nhìn về phía ông ta trong mắt lại mang theo sự khinh bỉ và miệt thị, điều này làm ông ta không thể chấp nhận nổi.
Ông ta đường đường là chú mập tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể để mình bị mất mặt?
Đặc biệt là bị mất mặt trước mặt phụ nữ, đây quả thực khó mà chịu nổi.
"Tôi nghe rõ rồi, Hoàng Thiên, cậu lợi hại. Hôm nay tôi nhận thua"
Đinh Lập Côn nói với Hoàng Thiên lại trái với lương tâm, không nói cũng không được, Hoàng Thiên còn đang trừng trị ông ta mà.
"Ông phải gọi là cậu Thiên!"
Quản gia Trần đạp Đinh Lập Côn một cú, quát lên.
"Tôi!"
Đinh Lập Côn tức đến sắp bùng nổ nhưng vẫn gắng gượng kìm nén lại.
Không chịu thua chỉ có thể thảm hại hơn, ngày hôm nay chỉ có thể nhận thua.
"Được, cậu Thiên"
Đinh Lập Côn cúi đầu, vô cùng không tình nguyện mà gọi một tiếng.
"Ông nhớ kỹ cho tôi, đừng ngu ngốc mà làm bậy, sau này vận may của ông sẽ không tốt vậy đâu."
Hoàng Thiên dùng đao vỗ đầu Đinh Lập Côn, cảnh cáo.
"Vâng cậu Thiên, tôi nhớ kỹ rồi."