Đột nhiên Hoàng Thiên ý thức được tình hình không tốt, em gái của Migfis khóc quá lớn tiếng. Chuyện này nếu gây ra lở tuyết thì chẳng phải tất cả đều bị mắc kẹt ở đây sao?
"Đủ rồi đủ rồi, cô đừng khóc nữa, sẽ gây ra tuyết lở đấy"
Lúc này, Hoàng Thiên đứng dậy, đi qua vỗ vai em gái Migfis.
Em gái Migfis quay đầu lại, nhìn Hoàng Thiên một chút. Cô ta không quan tâm nhiều thử thế, vẫn khóc đến dữ dội.
"Tôi bảo cô đừng khóc nữa"
Hoàng Thiên sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào cô ta mà quát.
Lần này rất có hiệu quả, em gái Migfis ngừng khóc, đứng lên.
"Được rồi ngài Hoàng Thiên, tôi không khóc nữa"
Em gái Migfis khẽ gật đầu.
Lúc này Hoàng Thiên mới yên tâm, nhìn về phía ba người Vũ Thanh. Ba người cũng đã đứng dậy, xem ra đã nghỉ ngơi xong xuôi rồi.
Chuyến đi đến biên giới phía bắc lần này cũng tính là hoàn toàn thắng lợi. Mấy thành viên của dòng họ Migfis đều chết hết cả rồi.
Chỉ còn lại em gái của Migfis, trông cũng không nguy hiểm gì mấy. Hoàng Thiên cũng không muốn đuổi cùng giết tận.
Lúc ấy đã không giết chết cô ta, để cô ta sống tiếp, Hoàng Thiên cũng không muốn ra tay với cô ta nữa.
"Cô có thể đi."
Hoàng Thiên nói với em gái Migfis.
"Thật sao? Ngài Hoàng Thiên, anh không giết tôi sao?"
Em gái Migfis vô cùng kinh ngạc, nhìn qua Hoàng Thiên mà hỏi.
"Chúng tôi là đàn ông Việt Nam, từ trước đến nay nói một không hai, sẽ không lừa một cô gái như cô"
Hoàng Thiên nói.
Em gái Migfis vẫn không dám tin. Cô sợ Hoàng Thiên không phải thật lòng muốn tha cho cô, nên không yên tâm hỏi: "Ngài Hoàng Thiên, chẳng lẽ anh không sợ tôi trở lại trả thù anh sao?"
"Ha ha, sợ thì sẽ không thả cô đi. Đừng nói nhảm nữa, tốt nhất hãy trở lại chính quốc gia của cô đi, đừng tự đi tìm chết nữa"
+
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng mà nói.
Em gái Migfis nghe xong thì biết đây là sự thật, xem ra Hoàng Thiên thật sự là muốn thả cô ra.
Cô ta vừa muốn cảm ơn Hoàng Thiên một phen, nhưng vào lúc này cô lại thấy thân thể của cha mình khẽ nhúc nhích.
Mặc dù động tác không quá mạnh, nhưng em gái của Migfis vẫn thấy rõ ràng.
"A!"
Cô ta lớn tiếng kêu khóc, khóc khàn cả giọng!
Bởi vì cô ta nhìn thấy cha mình không hề động đậy nữa, là đã chết thật rồi. Vì thế, vừa rồi cô còn tưởng cho mình chưa chết.
Chưa chết, thì sẽ phải chịu khổ thế nào đây?
Thật ra cha cô ta làm gì có bản lĩnh kia, ông ta đã chết từ lâu rồi. Vừa rồi bỗng nhiên nhúc nhích là bởi vì hệ thống thần kinh trong cơ thể vẫn còn hoạt động, phản xạ có điều kiện nên nhúc nhích.
Nhưng mà lần này, em gái Migfis khóc quá lớn tiếng, đã gây ra họa lớn rồi!
Ầm ầm...
Âm thanh vang lên từng đợt như sấm rền, trong khoảnh khắc vang lên liên tục, vô cùng dọa người.
Xong rồi!
Trong lòng Hoàng Thiên trầm xuống, thật sự là tuyết lở.
Chỉ thấy tuyết đọng thật dày trên đỉnh núi và dốc núi đã ầm vang lún xuống. Cảnh tượng đó vô cùng hùng vị, giống như là tận thế vậy.
"Chạy mau!"
Hoàng Thiên kêu lớn một tiếng, bảo những người khác chạy nhanh lên.
Đây là một thung lũng hẹp dài, nếu như không thể chạy thoát khỏi thung lũng này thì chỉ có thể bị ngàn tấn tuyết đọng vùi lấp, chết vì ngạt thở.
Ai cũng biết hậu quả này có bao nhiêu đáng sợ, cho nên bọn Vũ Thanh cũng rất hoảng sợ. Bọn họ chạy theo sau lưng sau lưng Hoàng Thiên ra khỏi thung lũng.
Em gái của Migfis cũng sợ hãi, cô ta cũng quên khóc, chạy nhanh phía sau bọn người Hoàng Thiên.
Dưới chân có tuyết đọng, trong thung lũng rất khó đi lại, muốn chạy khỏi thung lũng trước khi tuyết ập xuống, nghe thì đơn giản!
Hoàng Thiên biết lần này khó thoát rồi, trong lòng anh thầm mắng em gái Migfis. Cô gái quái đản này, không quan tâm mọi thứ mà khóc lớn, rốt cuộc làm cho tuyết lở.