Đường Vạn Hải gần như là đang van xin Đường Quốc Long.
Ông ta vốn cho rằng hổ dữ không ăn hổ con, cha ông ta sẽ vì tính mạng của ông ta và cháu trai Đường Doãn Hạo mà đồng ý thả Phan Thanh Linh trở về.
Nhưng làm sao mà biết được, Đường Quốc Long đột nhiên nổi giận lên, ông ta chửi: "Cái đồ vô dụng! Chính mày và thằng nhóc Doãn Hạo đỏ tự ý đến thành phố Bắc Ninh mà gây chuyện. Bây giờ bị bắt rồi còn không biết xấu hổ hay sao hả? Con nhóc họ Phương kia tạo tuyệt đối sẽ không thả ra đâu. Con nhóc này y thuật cao minh, tạo còn muốn bắt nó giúp tạo luyện chế viên thuốc trường sinh bất tử nữa kìa, ha ha ha, tao muốn trường sinh bất lão!"
Đường Quốc Long ở đầu dây bên kia phấn khích đến mức kỳ dị, cũng đã mơ tưởng đến việc trường sinh bất tử rồi.
Vừa nghe thấy những lời này, trong lòng của Đường Vạn Hải hoàn toàn lạnh lẽo.
Ông ta cũng không hiểu nhiều về lão già Đường Quốc Long này, ông chỉ biết rằng Đường Quốc Long có một tính cách khác người và tính tình cũng vô cùng kỳ quái.
"Cha ơi, cha đưa cô ta về rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc với ông chủ Thiên đi. Có lẽ ông chủ Thiên sẽ đồng ý để cô ta giúp cho cha luyện chế viên thuốc thì sao chứ! Cha đem cô ta đi như thế này, ông chủ Thiên sẽ không hài lòng đầu, như thế thì tính mạng của con và Doãn Hạo đều không thể giữ được nữa rồi."
Đường Vạn Hải cay đắng van xin..
"Thôi ở đó lảm nhảm đi! Mày nói với tên họ Hoàng kia muốn cứu con nhóc này cũng được, có bản lĩnh thì tìm thấy tao trước rồi hẵng nói chuyện đi, ha ha ha!"
Đường Quốc Long cười hắc hắc, sau đó cúp điện thoại.
Do điện thoại di động của Đường Vạn Hải bật chế độ loa ngoài nên Hoàng Thiên đều có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện giữa ông ta và Đường Quốc Long.
Nghe thấy tên Đường Quốc Long đó đưa ra câu trả lời như vậy, Hoàng Thiên thật không thể nhịn nổi nữa rồi.
"Ngài Thiên, ngài xem cái này......"
Đường Vạn Hải trong lòng sợ hãi tới cùng cực, nhìn Hoàng Thiên vô cùng áy náy, không biết nên nói gì.
"Không có gì để nói nữa rồi, mấy người đưa Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo lên xe hết đi."
Hoàng Thiên ra lệnh cho ông ba Ninh và Hổ béo.
Hai người này làm sao có thể dám không nghe lời được chứ hả? Ngay lập tức làm theo mệnh lệnh của Hoàng Thiên, đem Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo đều đưa lên xe hết.
"Ngài Thiên, ngài muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy hả?" Đường Vạn Hải mang một bộ dạng lưu luyến mạng sống hỏi Hoàng Thiên. "Tìm một nơi để xử lý hết bọn bây". Hoàng Thiên trầm giọng nói, đằng đằng sát khí. "Hả?".
Đường Vạn Hải hoàn toàn bị dọa sợ rồi. Ông ta cảm thấy Hoàng Thiên không phải chỉ là nói suông để dọa ông ta, trên người anh cũng toát ra sát khí đằng đằng, đây không thể nào là giả vờ ra được.
Không sai, Hoàng Thiên bây giờ chính là đang muốn xử lý hết hai người Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo kia.
Còn về phần ông ba Ninh và Hổ béo, xem như là bọn họ xui xẻo đi, cùng hai tên kia xử lý hết một thể.
Nếu Đường Quốc Long đã không coi trọng con trai và cháu trai của mình thì Hoàng Thiên sẽ giúp cho Đường Quốc Long ông ta toại nguyện vậy. Để con trai và cháu trai của ông ta đều đi gặp Diêm Vương hết.
"Ngài Thiên, tôi còn chưa muốn chết đâu, ngài tha mạng cho tôi đi, ngài muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm mà".
Đường Doãn Hạo tuyệt vọng nhìn Hoàng Thiên rồi nói.
"Muộn rồi, một tên cặn bã như mày thì có thể làm gì được hả? Sống cũng chỉ là phí lương thực. Xem như là tao đang giúp dân trừ hại trước vậy."
Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Đường Doãn Hạo.
Đường Doãn Hạo hai tròng mắt trở nên tối sầm, hắn ta đã ngất đi rồi, là bị dọa, tên nhóc này là bị dọa cho sợ mà ngất đi.
Đường Vạn Hải cũng không khá hơn một chút nào, lão già này trợn tròn mắt một cái, suýt chút nữa thì cũng đã ngất đi rồi. Nhưng mà ông ta vẫn là ráng gượng lấy, ông ta biết rằng ông ta tuyệt đối không thể ngất đi, nếu mà ông ta ngất đi thì ông ta đến cả chết còn không biết là mình chết như thế nào.
Khao khát sinh tồn mãnh liệt khiến Đường Vạn Hải không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, ông ta bây giờ chỉ muốn được sống sót.
"Ngài Thiên, để tôi nói thật với ngài vậy, thật ra tôi có bản đồ để đến sa mạc ở phía Tây Bắc đó"