Chương 854: Lòng người khó lường
Biết Lương Mạnh Bắc đã một thời gian dài nhưng đến nay thì tổng thể ấn tượng của Hoàng Thiên với Lương Mạnh Bắc vẫn luôn rất tốt.
Năng lực của người này rất mạnh, là một người quản lý công ty rất giỏi. Hơn nữa EQ cũng rất cao, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Một kẻ lọc lõi như vậy chắc chắn sẽ không thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Nhưng lúc Lưu Nguyệt Hoa đến bệnh viện chúc mừng Hoàng Thiên, Lương Mạnh Bắc cũng biết việc này, lại còn vì việc này mà mắng Lưu Nguyệt Hoa?
Nói khó nghe một chút thì đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, đây quả thật là đang đánh thắng vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy không bình thường, Lương Mạnh Bắc không đến chúc mừng cùng với Lưu Nguyệt Hoa, Hoàng Thiên cũng đã không để trong lòng, lòng anh vẫn rất rộng lượng.
Nhưng lúc biết được Lưu Nguyệt Hoa vì đến bệnh viện thăm mình mà bị Lương Mạnh Bắc dạy dỗ, Hoàng Thiên cũng không thể ngồi yên được.
“Cậu chủ, cậu thật sự muốn gọi điện cho chủ tịch Bắc sao?”
Lưu Nguyệt Hoa do dự, cô biết được cuộc điện thoại này sẽ như thế nào, nếu không cần thận thì Lương Mạnh Bắc sẽ bị Hoàng Thiên mắng cho một trận.
Vậy thì Lương Mạnh Bắc chắc chắn sẽ giận cá chém thớt lên cô, cuộc sống của cô cũng sẽ không tốt hơn, nói gì thì nói cô cũng đang kiểm cơm dưới trướng của Lương Mạnh Bắc.
Lúc này Hoàng Thiên rất nghiêm túc nói với Lưu Nguyệt Hoa: “Gọi ngay bây giờ đi”
“Vâng, cậu chủ”
Lưu Nguyệt Hoa không dám không nghe lời, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lương Mạnh Bắc.
“Vâng, chủ tịch Bắc” “Sao lại gọi điện thoại tới? Còn lề mề cái gì nữa? Quay về công ty nhanh lên!”
Lương Mạnh Bắc vừa bắt máy đã ngay lập tức mắng Lưu Nguyệt Hoa.
Bởi vì âm lượng từ loa của Lưu Nguyệt Hoa khá lớn cho nên Hoàng Thiên nghe được mọi thứ rất rõ ràng.
Lưu Nguyệt Hoa có chút không biết phải làm sao, lúc này Hoàng Thiên đưa tay ra cầm lấy điện thoại.
“Ông Bắc, đến ngày hả!
Hoàng Thiên trầm giọng hỏi.
Đầu giấy điện thoại bên kia Lương Mạnh Bắc sau mấy giây không nói gì, lúc này mới cười nói: “Ha ha, hóa ra là cậu chủ ở bên cạnh cô à”.
“Tôi nghĩ là chú không nghe ra giọng của tôi đó” Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“Sao có thể thể được? Ha ha, cậu chủ, việc công ty hiện nay tương đối bận rộn, có nhân vật quan trọng đến công ty cho nên Lưu Nguyệt Hoa mới phải ngay lập tức quay lại”
Lương Mạnh Bắc cười ha hả, thật giả lẫn lộn.
Hoàng Thiên sao có thể nghe không hiểu? Giọng Lương Mạnh Bắc ngả ngớn, đã không còn sự tôn trọng với anh như trước đây.
Tên này lại dám làm càn như vậy, làm sao Hoàng Thiên có thể nhẫn nhịn được?
“Chú Bắc, Lưu Nguyệt Hoa đến chúc mừng tôi, có nhân vật nào hay có chuyện gì quan trọng hơn tôi không?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Cậu chủ chưa biết chuyện sao, người này đến từ thủ đô, không thể đối xử qua loa được! Lưu Nguyệt Hoa là đóa hoa giao tiếp của công ty chúng ta, không có cô ấy ở đây thì không tốt lắm đâu.”
Lương Mạnh Bắc nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật sự là càng nghe càng tức giận, Lương Mạnh Bắc không chỉ chống đối mà còn gọi Lưu Nguyệt Hoa là đóa hoa giao tiếp, cách gọi này ít nhiều cũng có chút bất lịch sự với phụ nữ.
Với lại, Lương Mạnh Bắc nói nhân vật quan trọng kia đến từ thủ đô, điều này cũng khiến cho Hoàng Thiên hứng thú.
Đang không liên lạc được với cha Hoàng Văn Thành, Hoàng Thiên đoán có thể là ở thủ đô xảy ra chuyện, có thể tiện thể hỏi thăm tên vừa đến từ kinh đô này.
“Thật sao? Nếu là nhân vật quan trọng như vậy thì tôi phải tự mình tiếp đón, đối xử với người ta không tốt thì không được rồi”.
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng.
“Cậu chủ nói gì thế, thân thể của ngài quan trọng, sao có thể để ngài tiếp khách?”
Lương Mạnh Bắc cười nói.
Mặc dù câu này rất khách khí nhưng vào tại Hoàng Thiên thì lại rất chói tai.
Tên Lương Mạnh Bắc này không biết uống nhầm thuốc gì rồi, nên mới có thể to gan như thế, có thể nhẫn nại lại không thể nhẫn nhục.
“Bây giờ tối qua ngay đấy”.
Hoàng Thiên không dông dài với Lương Mạnh Bắc nữa, ngay lập tức cúp điện thoại.
Anh muốn tự mình đi đến quốc tế Hoàn Vũ để xem nhân vật quan trọng đến từ thủ đô kia là ai, còn xem xem rốt cuộc Lương Mạnh Bắc đã xảy ra vấn đề gì.
Quốc tế Hoàn vũ là một trong những sản nghiệp quan trọng của nhà họ Hoàng, trước mắt tất cả đều đang giao cho Lương Mạnh Bắc quản lý, nếu như Lương Mạnh Bắc xảy ra chuyện gì thì vấn đề này cũng rất nghiêm trọng.
Cho nên Hoàng Thiên không dám trì hoãn, ngay lập tức quay lại phòng sinh chào Lâm Ngọc An, lại tạm biệt Vũ Thanh và Lã Việt, sau đó cùng Lưu Nguyệt Hoa ra khỏi bệnh viện.
Vừa đến bên ngoài, Hoàng Thiên vừa muốn lên xe đã nghe Lưu Nguyệt Hoa nói: “Cậu chủ, ngài muốn tự mình đến Quốc tế Hoàn vũ sao?”
“Đúng thế”
Hoàng Thiên nói.
“Đi một chuyến cũng tốt, mấy ngày gần đây tôi phát hiện ra cả người tổng giám đốc Bắc đều thay đổi. Nhưng cụ thể là thay đổi chỗ nào thì tôi lại không nói được”
Lưu Nguyệt Hoa nhíu mày nói.
Hoàng Thiên nghe xong gật gật đầu, Lương Mạnh Bắc đúng là có thay đổi, Lưu Nguyệt Hoa công ty cả ngày nên nhận ra cũng không phải là chuyện gì lạ.
“Chúng ta đi thôi” Hoàng Thiên nói xong rồi lên xe, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Lưu Nguyệt Hoa cũng đến xe của mình rồi lại theo sau xe của Hoàng Thiên, hai chiếc xe một trước một sau hướng thẳng đến Quốc tế Hoàn Vũ.
Không lâu sau, Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa đã đến Quốc tế Hoàn Vũ.
Toàn bộ Quốc tế Hoàn vũ có ai không biết Hoàng Thiên đâu? Người gác cổng đứng nghiêm cúi chào nhìn Hoàng Thiên và Lưu Nguyệt Hoa đi vào.
Vừa mới bước vào sảnh, tin tức đã truyền đi nhanh như gió, công ty trên dưới ai ai cũng biết chuyện Hoàng Thiên đến.
Địa vị của Lương Mạnh Bắc ở Quốc tế Hoàn Vũ đủ cao để toàn thể nhân viên công ty đối xử kính trọng với Lương Mạnh Bắc.
Nhưng tất cả mọi người đều biết thật ra Lương Mạnh Bắc cũng chỉ là làm công ăn lương cho nhà họ Hoàng mà thôi, chúa tể thật sự của công ty chính là Hoàng Thiên, bởi vì ông lão Thành từ rất lâu trước đây đã giao Quốc tế Hoàn vũ cho Hoàng Thiên.
Những nhân viên gặp Hoàng Thiên đều nhao nhao cúi đầu chào hỏi Hoàng Thiên Hoàng Thiên cũng không kiêu ngạo chút nào, anh cũng chào hỏi tất cả mọi người.
Lúc này Hoàng Thiên đi thẳng đến văn phòng chủ tịch của Lương Mạnh Bắc, Lưu Nguyệt Hoa gõ giày cao gót lọc cọc, thật sự là có chút không đuổi kịp bước chân của Hoàng Thiên.
“Cậu chủ, chờ tôi một chút, tôi đi không kịp”.
Lưu Nguyệt Hoa nhẹ giọng nói phía sau.
Hoàng Thiên nhìn lại thì thấy Lưu Nguyệt Hoa đi giày cao gót lại mặc đồ công sợ, bước chân cũng không dài.
Anh đợi Lưu Nguyệt Hoa đi đến ngang với mình, Hoàng Thiên chỉ chỉ văn phòng chủ tịch ở cách đó không xa, nói: “Trước khi tôi đến đã có người báo cáo với Lương Mạnh Bắc phải không?”
“Tất nhiên rồi cậu chủ, trước đây mỗi lần ngài đến đều rất rầm rộ, sẽ có người ngay lập tức báo cáo với tổng giám đốc Bắc”
Lưu Nguyệt Hoa trả lời.
Hoàng Thiên nghe xong lạnh lùng hừ một tiếng, Lương Mạnh Bắc chắc chắn là đã biết anh đến từ lâu, nhưng lại buồn bực ở trong phòng làm ra vẻ đáng thương, đúng là không tưởng tượng được.
Cũng có thể nói là Hoàng Thiên bị Lương Mạnh Bắc đối xử miệt thị, không biết Lương Mạnh Bắc ăn phải bùa mê thuốc lá gì.
Lúc này Hoàng Thiên không nói gì nữa, đi đến đẩy cửa phòng chủ tịch.
Lưu Nguyệt Hoa đi theo đứng phía sau lưng Hoàng Thiên.
Trong lòng cô cũng không hốt hoảng gì, có Hoàng Thiên ở đây, Lương Mạnh Bắc cũng không dám lại nói gì cô.
Mà Lưu Nguyệt Hoa cũng cảm thấy Lương Mạnh Bắc chọc giận Hoàng Thiên chắc chắn cũng không có được kết cục tốt đẹp.
Trong văn phòng, Lương Mạnh Bắc ngồi trên ghế chủ tịch của ông ta vểnh hai chân lên, một tay cầm xì gà, một tay khoác lên tay ghế, đang cùng một cậu trai trẻ chuyện trò vui vẻ.
Thấy cửa phòng mở ra, Lương Mạnh Bắc lười biếng nhìn qua một chút, sau khi thấy là Hoàng Thiên, ông ta cũng không quá ngạc nhiên, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí còn không đứng dậy, vẫn ngồi ở ghế chủ tịch như cũ.
Hoàng Thiên xem xét, không khỏi thật sự tức giận.
Theo lẽ thường mà nói, nếu Lương Mạnh Bắc sớm đã biết Hoàng Thiên sẽ ngay lập tức đến Quốc tế Hoàn Vũ, ông ta nhất định sẽ phải mang theo nhân viên đi đón ở tận cổng công ty.
Nhưng bây giờ lại ngược lại, ngồi trong phòng làm việc tiếp đãi người thanh niên kia, nhìn thấy Hoàng Thiên lại cư xử ngạo mạn như thế, thật không thể tưởng tượng được.
“Nha, cậu chủ đến rồi hả, ha ha, mời ngồi.”
Lương Mạnh Bắc chỉ chỉ một cái ghế đối diện ông ta, mời Hoàng Thiên ngồi xuống.
Nhưng đó không phải là ghế chính vị, ghế Lương Mạnh Bắc ngồi mới là ghế chính vị, chỗ ngồi của người thanh niên kia cũng xem như là ghế chủ vị.
Ngược lại Lương Mạnh Bắc lại để Hoàng Thiên ngồi ở vị trí này, thật sự rất xấu hổ.
“Mạnh Bắc, tại sao tôi lại cảm thấy như tôi đang đến địa bàn của chú vậy? Quốc tế Hoàn vũ là của chú sao?”
Hoàng Thiên rất không vui nhìn Lương Mạnh Bắc.