Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 837: Điên cuồng trả thù 

Sau khi Trịnh Hiếu Phong trở thành người tàn phế, anh ta vô cùng tự ti, cũng cực kỳ mẫn. cảm. 

Anh ta sợ nhất chính là bị người khác xem thường, phủ định năng lực của anh ta. 

Huống chi là một người phụ nữ trẻ tuổi như Trần Giang, ở trước mặt anh ta nói anh ta không bằng Hoàng Thiên, làm sao anh ta có thể chịu đựng được? 

“Mày đánh rắm!” 

Trịnh Hiếu Phong đã một phát vào bụng Trần Giang, khiến Trần Giang ngã lăn ra đất. 

Trần Giang không kịp trở tay, bị đá cho suýt nữa đứt ruột, đau đến mức kêu gào thảm thiết. 

Cô ta tức điên lên, nhưng không dám phát tác. 

“Cậu chủ Phong, anh thay đổi rồi, trước đây anh rất là lịch sự, anh xem anh bây giờ...” “Cậu chủ tôi thay đổi đó, làm sao? Cô dám coi nhẹ tôi, nói tôi không bằng Hoàng Thiên?” 

Tiền Tiểu Phi tức giận quát. 

Trần Giang sợ đến mức tái mặt, bởi vì cô ta thấy được sát khí trong mắt Trịnh Hiếu Phong. 

“Cậu cả Phong, anh đừng tức giận, chị Đình không có ý đó, chị ấy đang suy nghĩ cho sự an toàn của anh” 

Trương Vĩ vội vàng tới khuyên nhủ. 

Lâm Huỳnh Mai không nói cái gì, cô biết lần này Trịnh Hiếu Phong trở lại là vì muốn trả thù Hoàng Thiên. 

Thân là em vợ của Hoàng Thiên, cô ta đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ chỗ Hoàng Thiên, khỏi cần phải nói, toàn bộ phí sinh hoạt bây giờ của cô ta đều là do Hoàng Thiên, và Lâm Ngọc An cấp cho 

Huống cho Hoàng Thiên còn cứu cô ta rất nhiều lần, nếu không có người anh rể này thì cô ta đã về trời từ lâu rồi. 

Lâm Huỳnh Mai là người rất có lương tâm, chưa quên những gì Hoàng Thiên đã làm cho mình, nghe thấy Trịnh Hiểu Phong muốn chơi chết Hoàng Thiên, cô ta càng lo lắng cho Hoàng Thiên. 

“Em gái Huỳnh Mai, cổ đứng ở phía bên tôi? Hay là đứng bên phía Hoàng Thiên?” 

Trịnh Hiếu Phong không có ngốc, anh ta phát hiện Lâm Huỳnh Mai từ đầu đến cuối đều không cho thấy thái độ gì cả, giống như là một lòng với Hoàng Thiên. 

“Tất, tất nhiên là đứng ở phí cậu cả Phong rồi” 

Lâm Huỳnh Mai lắp bắp nói. 

“Hừ, tốt nhất là như vậy, không thì tôi là người đầu tiên xử cô!” 

Trịnh Hiểu Phong để tiện cười gần. 

“Cậu cả Phong...” 

“Nếu cô muốn sống thì lập tức gọi điện thoại hẹn chị cô đến đây ngay cho tôi, để tỏ một chút lòng thành của cô” 

Trịnh Hiếu Phong uy hiếp Lâm Huỳnh Mai. 

Điều này! 

Trong lòng Lâm Huỳnh Mai trầm xuống, cô ta biết tình huống bây giờ quá nguy hiểm, Trịnh Hiểu Phong là một con sói độc ác, anh ta muốn gây bất lợi với chị gái cô ta. 

Đã một thời gian dài như vậy rồi, Trịnh Hiếu Phong vẫn nhớ về chị gái của cô ta, cô ta phải làm gì mới ổn đây. 

“Không muốn?” 

Trịnh Hiếu Phong quát. “Muốn, muốn, tôi lập tức gọi điện thoại” 

Lâm Huỳnh Mai vội vàng đồng ý, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại. 

Tất nhiên là cô ta không gọi cho Lâm Ngọc An, mà là gọi cho Hoàng Thiên. 

“Chị, chị mau về nhà đi, cậu cả Phong muốn gặp chị...” 

“Câm miệng cho tôi!” 

Trịnh Hiếu Phong tức giận hét lên, chạy đến trước mặt Lâm Huỳnh Mai, giật điện thoại của cô ta. 

“Cậu cả Phong, anh làm cái gì vậy?” 

Giọng nói của Lâm Huỳnh Mai run run, biết rõ rồi mà còn có hỏi. 

“Đầu óc cô bị úng nước à? Nói tôi ở đây, chị gái cô sẽ chịu đến sao?” 

Trịnh Hiếu Phong thẹn quá hóa giận, một tay túm lấy tóc của Lâm Huỳnh Mai. “Hiếu Phong, nhìn xem cô ta gọi điện cho ai!” Trịnh Hải rất là xảo quyệt, lúc này ông ta mở miệng nhắc nhở Trịnh Hiếu Phong. 

Lúc này Trịnh Hiếu Phong mới nhìn điện thoại của Lâm Huỳnh Mai, phía trên màn hình có hai chữ anh rể. 

Điều này! 

Hai mắt Trịnh Hiếu Phong tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu, anh ta không ngờ Lâm Huỳnh Mai dám to gan như thế, dám giở trò trước mặt anh ta. 

Anh ta vội vàng cúp điện thoại, hung ác nói với Lâm Huỳnh Mai: “Cô dám giở trò với tôi? Tôi bảo cô gọi điện thoại cho chị gái cô, vậy mà cô dám gọi cho Hoàng Thiên?” 

AT 

“Đúng! Chẳng lẽ tôi lại để chị tôi tới đây gặp tai họa?” 

Lâm Ngọc An cũng tức giận, cô ta cũng rất lo lắng. 

“Chát chat!” 

Trịnh Hiểu Phong giơ tay tát cho Lâm Huỳnh Mai hai cái, khiến mặt Lâm Huỳnh Mai sưng lên, khóe môi còn chảy cả máu. 

“Bụp” 

Anh ta lại đạp một phát, đá khiến Lâm Huỳnh Mai bay ra ngoài. 

“Rầm” một tiếng, Lâm Huỳnh Mai bị ngã ngồi trên mặt đất cách đó vài mét, suýt chút nữa cô ta bị đạp ngất xỉu. 

“Cậu cả Phong, có chuyện gì thì từ từ nói, anh đừng có động tay động chân” 

Trương Lan Phượng đi đến kéo cánh tay Trịnh Hiểu Phong, chỉ sợ anh ta lại đánh Lâm Huỳnh Mai. 

"Con me no!" 

Trịnh Hiếu Phong xoay người lại đấm một phát vào mặt Trương Lan Phượng. 

Trương Lan Phượng bị đánh cho chảy máu mũi, ngã bệt xuống đất. 

“Hiếu Phong, còn đừng đánh nữa, Hoàng Thiên đã biết chúng ta ở đây rồi, nhất định anh ta đang chạy về đây!” 

Trịnh Hải đảo mắt, nhắc nhở Trịnh Hiếu Phong. 

Trịnh Hiếu Phong nghiến răng, vốn dĩ anh ta muốn lừa Lâm Ngọc An đến, như thế anh ta có thể làm được điều anh ta muốn làm trong nhiều năm qua nhưng chưa bao giờ làm được. 

Mặc dù anh ta đã không còn năng lực trên phương diện kia, nhưng Trịnh Hiếu Phong vẫn luôn tin rằng khi gặp được Lâm Ngọc An, anh ta sẽ lên được, người phụ nữ anh ta nhớ thương nhiều năm nhất định có thể trị hết cho anh ta, để anh ta lấy lại được sự tự tin của đàn ông. 

Nhưng bây giờ mọi thứ đều ngâm nước nóng, kế hoạch của anh ta đã bị Lâm Huỳnh Mai phải hỏng. 

“Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao, vậy thì mang theo mày đi vậy!” 

Trịnh Hiếu Phong hung ác lấy ra một con dao, khua tay mấy cái, sau đó bắt Lâm Huỳnh Mai lại. 

“Cậu cả Phong, anh không được động vào con bé” 

Trương Lan Phượng hoàn toàn chết lặng, hoảng sợ kêu lên với Trịnh Hiếu Phong. 

“Xin lỗi dì Phượng, ha ha, Ngọc Anh không đến, vậy thì tôi chỉ đành mang Huỳnh Mai đi vậy, dì cứ yên tâm, tôi sẽ không làm hại đến tính mạng của tổ ta”. 

Trịnh Hiếu Phong cười ha ha, vẻ mặt có bao nhiêu đê tiện thì có bấy nhiêu đê tiện. 

Ai cũng có thể thấy được, anh ta muốn làm gì Lâm Huỳnh Mai. 

“Chị Đình, một lát nữa Hoàng Thiên tới, phiền chị chuyển lời cho anh ta là Trịnh Hiểu Phong tôi ăn miếng trả miếng, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta”. 

Trịnh Hiếu Phong cười lạnh nói với Trần Giang, sau đó vặn cánh tay Lâm Huỳnh Mai đi về phía cửa. 

Trịnh Hải âm trầm cười, đi theo phía sau Trịnh Hiếu Phong rời khỏi nhà Trương Lan Phượng. 

Trương Lan Phượng đuổi theo ra cửa, nhưng đối mặt với con dao trong tay Trịnh Hải, bà ta không đủ can đảm xông lên cứu Lâm Huỳnh Mai. 

“Bà Trương, tốt nhất là bà không nên báo cảnh sát, nếu bà dám báo cảnh sát, tôi sẽ đem thi thể con gái bà trả lại cho bà” 

Trước khi Trịnh Hải đi còn uy hiếp Trương Lan Phượng một câu. 

Trương Lan Phượng ngồi trên mặt đất, hoàn toàn ngây người. “Dì hai, chuyện này nên giải quyết sao?”. Trần Giang cũng vội vàng đến mức dậm chân, hỏi Trương Lan Phượng. 

Trương Lan Phượng khóc lóc nỉ non nói: “Dì cũng không biết phải làm sao bây giờ, tóm lại là trước mắt đừng lên báo cảnh sát, Trịnh Hải với Trịnh Hiếu Phong điên rồi, bây giờ bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì? 

“Tất nhiên là không thể báo cảnh sát, không thể mang tính mạng của Huỳnh Mai ra đùa được” 

Trần Giang run rẩy nói. 

“Tất cả là do Hoàng Thiên, không biết anh ta đã làm gì cha con nhà họ Tiền mà lại khiến cho con nhà họ Tiền trở nên điên cuồng như vậy!” 

Trương Lan Phượng oán giận nói. 

Nhắc tới vấn đề này, Trần Giang cũng khịt mũi: “Hừ, Hoàng Thiên chính là ngôi sao tai họa của nhà dì, dì hai, chờ cứu Huỳnh Mai xong, dì nhất định phải bắt anh ta ly hôn với Ngọc An!” 

Bắt Hoàng Thiên ly hôn với Ngọc An? 

Trương Lan Phượng sửng sốt một lúc, bà ta không nói gì, thật ra làm sao bà ta nỡ thả Hoàng Thiên đi? Hoàng Thiên có rất nhiều tiền, bà ta còn phải trông cậy vào Hoàng Thiên nuôi bà ta nốt quãng đời còn lại đó. 

“Đừng nói về chuyện này nữa, trước tiên phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu Huỳnh Mai đã." 

Trương Lan Phượng lo lắng nói. “Họa là do Hoàng Thiên gây nên, tất nhiên là phải gọi điện cho Hoàng Thiên đến giải quyết” 

Trương Vĩ tức giận nói. Trương Lan Phượng gật đầu, hoảng loạn gọi điện thoại cho Hoàng Thiên 

“Cái tên khốn nạn Hoàng Thiên kia! Mày đang ở đâu? Chết rồi sao?” 

Trương Lan Phượng chửi bới, hận không thể Hoàng Thiên vài cái. 

Thật ra Hoàng Thiên sắp đến nhà Trương Lan Phượng, vừa này Lâm Huỳnh Mai liều chết gọi điện cho Hoàng Thiên, Hoàng Thiên đã nghe thấy tất cả. 

Trịnh Hiếu Phong thật sự về nước, trở lại thành phố Bắc Ninh, điều nguy hiểm nhất là anh ta còn tìm tới tận nhà Trương Lan Phượng. 

Trong lòng Hoàng Thiên nóng như lửa đốt, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến nhà Trương Lan Phượng! 

Mặc dù tình huống rất nghiêm trọng, nhung Hoàng Thiên không có nói cho Lâm Ngọc An biết, tình huống bây giờ của Lâm Ngọc An không thể bị vội vàng tức giận được. 

Nghe thấy Trương Lan Phượng không nói tiếng người, Hoàng Thiên tức nghiến răng nghiến lợi. 

“Mẹ, con sắp đến nơi rồi, mọi người không sao chứ?” 

Hoàng Thiên nén giận hỏi Trương Lan Phượng. 

“Mày đừng gọi tao là mẹ! Thứ tai họa, nếu không phải tại mày thì chuyện này sẽ không xảy ra!" 

Trương Lan Phượng mắng. “Tôi đang hỏi mẹ đấy, các người không sao chứ?” 

Hoàng Thiên hỏi lại. 

“Không sao cái rắm? Huỳnh Mai bị Trịnh Hiểu Phong bắt đi rồi!”. Trương Lan Phượng tức giận gầm lên, cúp điện thoại. 

Hoàng Thiên tức giận trợn mắt, cái con mụ chanh chua này xem ra không cứu được nữa rồi. 

Hoàng Thiên lại tăng tốc độ, rất nhanh sau đó anh đã đến nhà của Trương Lan Phượng. 

Anh vội vàng chạy lên tầng, thấy cửa vẫn còn mở, anh cất bước đi vào. 

Vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng vô cùng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy có chỗ dựa vững chắc. 

Dù gì đi nữa, thực lực của Hoàng Thiên vẫn còn bày ra đó, Trương Lan Phượng cũng biết không ít. 

Hoàng Thiên khá ngạc nhiên khi nhìn Trần Giang cùng Trương Vĩ. “Các người cũng ở đây?” 

“Hừ! Tôi thật xui xẻo mới gặp phải chuyện như vậy! Hoàng Thiên, Trịnh Hiểu Phong là do anh và Ngọc An chọc đến, anh tự xem mà làm, sợ rằng Huỳnh Mai gặp xui xẻo!” 

Trần Giang nhìn Hoàng Thiên giống như nhìn kẻ thù, hét lên một cách tàn bạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK