Thấy Hoàng Thiên nói chuyện khách khí hơn, Lâm Sơn Nhất còn có phần không thích ứng được.
“Ngài Thiên, điều tôi biết thực ra rất nhiều, đã ở rất lâu trong đất nước nhỏ ở sa mạc, nếu nói hết chuyện đã biết ra thì nói một ngày một đêm cũng không hết.”
Lâm Sơn Nhất cẩn thận nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe thể gật đầu, nói: “Vậy được rồi, anh nói điều quan. trọng thôi. Ví dụ như làm sao anh rời khỏi được chỗ đó? Hay là làm sao để đi xuyên qua khu vực không người quay về được?”
Lâm Sơn Nhất cảm nhận được sự thay đổi thái độ của Hoàng Thiên với anh ta, anh ta cũng rất thông minh, đã đoán được Hoàng Thiên có thể muốn để anh ta dẫn đường.
Ngài Thiên, tôi có thể trở về từ chỗ đó hoàn toàn là may mắn, may mắn nhiều một chút mà thôi. Tôi khuyên anh đừng thử, khu vực có đi không có về chết chóc đó, dù anh có không chết trên đường thì cũng bị..”
“Cũng bị Đường Quốc Long giết chết? Hoàng Thiên không đợi Lâm Sơn Nhất nói xong đã ngắt lời anh ta.
Lâm Sơn Nhất gật đầu.
“Điều này không cần anh phải lo, tôi cần phải đi. Có thể dẫn đường cho tôi không? Anh yên tâm, muốn bao nhiêu tiền anh chỉ cần mở lời.”
Hoàng Thiên nhìn Lâm Sơn Nhất nói. Lâm Sơn Nhất hoàn toàn không bằng lòng anh ta không muốn đi.
Một đường đi nguy hiểm quá lớn không nói, còn chọc giận Đường Quốc Long, dù có đưa Hoàng Thiên đến đất nước sa mạc, Đường Quốc Long cũng sẽ giết chết anh ta dưới cơn giận.
“Không được đầu ngài Thiên, tôi không thể đưa anh đi” Lâm Sơn Nhất rất kiên quyết, vội lắc đầu.
Hoàng Thiên vẫn đang nén giận, cố gắng kiên nhẫn một chút, nói với Lâm Sơn Nhất: “Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền, không để anh uổng công chạy một chuyến đâu.”
“Rất nhiều tiền?”
Lâm Sơn Nhất vẫn động lòng, tiền tài động lòng người, anh ta chỉ là một người hết sức bình thường, sao có thể không thích tiền chứ?
Vợ anh ta còn sáng cả mắt, người phụ nữ này mới gần ba mươi tuổi, mà Lâm Sơn Nhất đã gần năm mươi tuổi rồi, cách nhau gần hai mươi tuổi, cô ta mà không phải vì tiền thì sao chịu ở với Lâm Sơn Nhất chứ?
Dù nói Lâm Sơn Nhất cũng có tài sản nghìn vạn, nhưng không có ai lại ngại ít tiền, người phụ nữ này vừa nghe thấy Hoàng Thiên sẽ đưa rất nhiều tiền, cũng cao hứng lên.
“Ngài Thiên, anh có thể đưa cho anh Nhất nhà chúng tôi bao nhiêu tiền? Nói xem, nếu con số đủ lớn, chuyện này tôi làm chủ, để anh Nhất đi vào sa mạc tìm Đường Quốc Long”
Vợ Lâm Sơn Nhất lắc eo bước lại gần, dường như đã quên hai ngón tay bị Hoàng Thiên bẻ gãy của chồng cô ta.
Hoàng Thiên nhìn tình hình này, dễ nói rồi, bọn họ thích tiền là được. “Mấy người nói đi, bao nhiêu tiền thì có thể đi?”. Hoàng Thiên nhìn hai vợ chồng Lâm Sơn Nhất hỏi. Dẫu sao thì anh cũng không để ý đến tiền, có là được.
Lâm Sơn Nhất nghĩ một lúc, nhẫn nhịn rất lớn, lúc này mới nói: “ít nhất một nghìn vạn!”
Hoàng Thiên vẫn bình tĩnh, nhìn vợ Lâm Sơn Nhất.
Người phụ nữ rất có khẩu vị, oán trách trừng Lâm Sơn Nhất một cái, sau đó cười nói với Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, thấy anh là người có tiền, nói chuyện cũng khác. Anh đưa chúng tôi mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng đi, cuộc sống bán mạng này cũng có giá đó”.
Trong lòng Hoàng Thiên thầm cười lạnh, người phụ nữ này thật tham lam. Năm nghìn vạn, đây là một con số kinh người.
Có điều, đối với Hoàng Thiên mà nói cũng không phải vấn đề, huống hồ, vì cứu Phan Thanh Linh, có năm trăm triệu Hoàng Thiên cũng bằng lòng đưa.
“Có thể, vậy mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng đi” Hoàng Thiên đồng ý nói.
Nghe xong, Lâm Sơn Nhất và vợ anh ta, hai người đều ngây ngốc tại chỗ, đã hoàn toàn kinh ngạc vì sự hào phóng của Hoàng Thiên rồi.
Năm nghìn vạn mà lại đồng ý dứt khoát như thế?
Vợ Lâm Sơn Nhất hối hận rồi, sớm biết dễ dàng như thế, thì phải đòi Hoàng Thiên một trăm triệu, chung hãn cũng có thể đi?
Người phụ nữ này hối hận xanh cả ruột, nhưng lời đã nói ra, tăng thêm giá thì cũng không hợp lý.
Lâm Sơn Nhất cao hứng đến có phần không tìm được phương hướng, đến đất nước sa mạc nguy hiểm thì rất nguy hiểm, nhưng mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng quá hấp dẫn người ta.