Âm thanh choạng choạng” vang lên bên tai không sứt, bị đập liên tiếp vài cái khiển Từ Đại Khánh hoa mắt chóng mặt.
“Mẹ nó, mẹ nó...”
Từ Đại Khánh ôm đầu, bị đập cho kêu thảm thiết kiên tục.
“Còn Thiết Đầu Công à? Tao xem đầu mày cứng hơn hay trai rượu cứng hơn!”
Hoàng Thiên tức giận nói, dù sao trên bàn vẫn còn rất nhiều chai rượu, một
số đã khui nắp còn một số thì chưa khui, Hoàng Thiên cử cầm lấy lung tung rồi
táng lên đầu Từ Đại Khánh.
Lần này Từ Đại Khánh bị đập cho ngu người, bị đập cho chảy máu, cuối cùng “bụp” một tiếng ngã xuống đất.
Hoàng Thiên còn chưa kết thúc, công về phía trước đạp thêm mười mấy phát
vào đầu Từ Đại Khánh.
Không phải gã ta là Thiết Đầu Công sao? Hoàng Thiên chỉ tập chung yêu thương cái đầu của gã ta.
Từ Đại Khánh có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Hoàng Thiên lại hung dữ
đến mức này, đánh cho gã ta không có thời gian để thở, đòn tấn công bất ngờ này
khiến cho Từ Đại Khánh choáng váng.
Sau khi chống đỡ được mấy cái, Từ Đại Khánh nhảy đành đạch trên mặt đất như một con cá chép.
“Mẹ nó, con họ không phát uy thì mày tưởng là mèo bệnh à? Tao sẽ cho mày mở mang tầm mắt dem đệ tử Thiếu Lâm Tự lợi hại như thế nào!”
Từ Đại Khánh mắng một tiếng, đột nhiên bay lên liên hoàn đá về phía mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thấy vậy thì trong lòng không khỏi cười nhạ.
Thiết Đầu Công của Từ Đại Khánh quả thực rất lợi hại, nhưng cái công phu này dùng không có hiệu quả, làm phim thì được, chứ mà để chiến đấu cận chiến thì đúng là chả ra gì.
“Bụp!”
Hoàng Thiên đá cao một phát, trúng ngay vào họa mi của Từ Đại Khánh.
"A!"
Từ Đại Khánh ở không trung bị đá ngay vào chỗ nhạy cảm, bay ra bên ngoài năm, sáu mét, ngã lăn trên mặt đất.
“Bụp” một tiếng, Từ Đại Khánh che lấy bé họa mi đáng thương, đau đến mức kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết vậy.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Đặc biệt là mấy người phụ nữ kia, bọn họ không dám tin đây là sự thật.
Trong mắt của bọn họ, Từ Đại Khánh là một người võ công cao cường, chinh slaf một nhân vật cấp thần tượng.
Vốn vĩ bọn họ cho rằng Từ Đại Khánh sẽ dạy dỗ Hoàng Thiên đến mức gọi cha gọi mẹ, không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
“Chỉ có như vậy mà dám nhận là đệ tử Thiếu Lâm Tự?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười nhạo một tiếng, giễu cợt Từ Đại Khánh một phen.
Mặt Từ Đại Khánh đỏ tới tận mang tai, bình thường gã ta không ít lần tự khoác oắc nói mình là vô địch thiên hạ, nhưng mà hôm nay bị té ngã như vậy khiến gã ta rất là xấu hổ.
Nhưng mà Từ Đại Khánh cũng bắt đầu tàn nhẫn, gã ta nhất định phải khiến Hoàng Thiên tàn phế.
Hạ Khôn đứng ở bên cạnh xem rất là hả giận, trong lòng ông ta phục Hoàng Thiên sát đất.