Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.
"Được."
Lâm Ngọc An chưa tỉnh hồn, đi theo Hoàng Thiên rời khỏi công viên, đi về nhà.
Trên đường, Hoàng Thiện quyết định không nên rời khỏi nhà. Anh gọi điện thoại cho Đào Văn Lâm, bảo ông Lâm nhanh chóng chạy tới.
Đã là buổi tối, cho nên Hoàng Thiên cũng không muốn bảo Phan Thanh Linh, cô là một cô gải, sợ đến lúc này không an toàn.
Sau khi về đến nhà, Hoàng Thiên thu xếp cho hai đứa con xong xuôi, sau đó bắt đầu nhìn vết thương trên chân Lâm Ngọc An.
Vết thương cũng rất nặng, chỗ đùi đã bầm xanh một mảng lớn, vết thương bị rách da lại không rướm máu.
Vốn định dùng lodophor để khử trùng cho vợ, nhưng nghĩ đến thứ đó đụng vào vết thương sẽ rất đau, cho nên Hoàng Thiên từ bỏ, chờ Đào Văn Lâm đến điều trị thì hơn.
Không bao lâu sau, Đào Văn Lâm hấp tấp chạy tới.
Ông ta còn xách theo hòm thuốc, bên trong đó đều là thảo dược.
"Ngài Thiên, cái này bị làm sao thế?"
Đào Văn Lâm nhìn chân của Lâm Ngọc An xanh tím, cảm thấy hoảng sợ.
"Ông Lâm đừng hỏi nữa, hãy nhanh chóng điều chế thảo được để vết thương kia mau lành đi."
Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.
"Ngài Thiên yên tâm, bây giờ tôi sẽ điều chế ngay. Đảm bảo trong vòng một tiếng thì bà An sẽ lành lặn bình thường"
Đào Văn Lâm nói, sau đó bắt đầu điều chế thảo được.
Tan máu bầm ứ đọng, làn da nhanh chóng khép lại, cách Đào Văn Lâm điều chế loại thảo được này thật sự quá thần kỳ.
Sau khi điều chế xong, Đào Văn Lâm mượn dùng phòng bếp của Hoàng Thiên, chế biến thảo dược thành dạng sền sệt.
"Ngài Thiên, đã nấu thuốc xong rồi."
Đào Văn Lâm rất có lòng tin, cười cười.
"Vất vả rồi, ông trở về đi."
Hoàng Thiên không để Đào Văn Lâm bôi thuốc cho Lâm Ngọc An. Dù sao cũng là vợ của mình, Đào Văn Lâm cũng không phải kẻ tốt lành gì, Hoàng Thiên không muốn để cho Đào Văn Lâm chiếm món hời.
Anh tự tay thoa thuốc cho Lâm Ngọc An. Không đến nửa tiếng, kì tích đã xảy ra, chân Lâm Ngọc An không bầm xanh nữa, nơi bị rách da cũng liền lại không ít. Đoán chừng sau khi ngủ một ít sẽ hồi phục hoàn toàn.
"Ông xã, người dưới tay anh cũng quá giỏi rồi?"
Lâm Ngọc An thở dài nói.
"Đúng thế, y thuật của ông Lâm vô cùng tốt. Ngọc An, em yên tâm đi, chắc chắn sẽ không để lại sẹo."
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.
"Ừm!"
Lâm Ngọc An khẽ gật đầu, có suy nghĩ mà nói: "Ông xã, anh cảm thấy bốn người đàn ông lái xe máy kia có gốc gác thế nào? Vì sao muốn đụng chúng ta?"
Hoàng Thiên cũng rất đau đầu, trong phút chốc không thể xác định là người nào làm.
Bốn tên đàn ông chạy xe máy kia đều đội nón bảo hiểm, vốn không thể thấy rõ mặt, cũng không biết là kẻ thù nào nữa.
Nhưng mà có thể khẳng định được bốn tên đàn ông đi xe máy này ra tay rất tàn nhẫn. Mới vừa rồi còn muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
"Trước mắt anh cũng không biết, nhưng mà anh sẽ điều tra rõ ràng.
Hoàng Thiên an ủi.
"Um."
Lâm Ngọc An khẽ gật đầu một cái, trong lòng cô vẫn lo lắng không yên.
Trước kia còn tốt, nhưng từ khi có một cặp sinh đôi đáng yêu, Lâm Ngọc An thật sự là sợ xảy ra chuyện bất trắc. Nếu con xảy ra chuyện gì, cô sẽ đau đớn đến mức không thiết sống nữa.
Nhưng mà chuyện nhà mình liên tục xảy ra, dường như nguy hiểm chưa từng ngừng lại. Lâm Ngọc An thật đúng là vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy vợ mình lo lắng như thế, trong lòng Hoàng Thiên không dễ chịu.
Đương nhiên, anh càng giận dữ nhiều hơn.