Tuy rằng Tân Cương đã hơn bốn mươi tuổi nhưng mấy năm gần đây ông ta vừa mất vợ, luôn luôn ở bên ngoài lăng nhăng.
Năm trước ông ta đến siêu thị của nhà Kiều Quốc Cường mua bao thuốc, ngay lập tức nhìn trúng Kiều Ngọc liền bắt đầu quấy rối không dứt.
Nhất định muốn cưới Kiều Ngọc làm vợ, Kiểu Ngọc làm sao mà đồng ý cho được? Tuổi tác của Tân Cương xấp xỉ với tuổi cha cô.
Nhưng Tân Cương vẫn không mất hy vọng, đang chuẩn bị giở chút trò để cướp được Kiều Ngọc nhưng mà Kiều Tiêu Ngọc cùng Kiều Quốc Cường lại đồng thời mất tích.
Cha con cô bị tên đầu trọc bắt cóc đi, mấy tháng nay Kiều Quốc Cường vẫn luôn phải chịu tra tấn. Còn Kiều Ngọc bị tên đầu trọc khống chế, bất đắc dĩ phải giúp tên đầu trọc đưa người qua biên giới, mỗi ngày đều sống trong sự dày vò,
May mắn gặp được Hoàng Thiên, cha con bọn họ lúc này mới được giải thoát ra khỏi
kiếp nạn.
Đúng như dự đoán vừa tới trước cửa nhà, còn chưa bước vào trong, liền gặp tên hỗn thể ma vương Tân Cương.
"Ông chủ Cương, tôi làm sao mà trốn tránh được ông cơ chứ? Ra đây nói chuyện đi, tôi với Ngọc đều rất thảm rồi"
Liều Quốc Cường cũng không dám nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao tên đầu trọc cũng bị Hoàng Thiên xử lý rồi, chuyện này không nhắc tới cũng tốt.
Tân Cương liếc mắt xem thường, cười lạnh nói: "Rất thảm á? Ha ha, ông quả thật là rất thảm, nhưng Ngọc không tính là thảm đầu, cô ta còn đem thằng oắt kia vào trong phòng ăn cơm uống rượu, ta ở bên ngoài đều nghe thấy hết"
Nói xong, ánh mắt Tân Cương dừng lại trên người Hoàng Thiên, tràn đầy địch ý nhìn
Hoàng Thiên.
Còn không biết Hoàng Thiên là làm cái gì, nhưng mà trong tim Tân Cương có chút tính toán, Kiều Ngọc cùng với Kiều Quốc Cường đối xử với Hoàng Thiên cực kỳ nhiệt tình.
Chẳng lẽ là Kiều Ngọc thích tên bắt này? Còn muốn yêu đương với tên bắt này sao?
E
Trong lòng Tân Cương âm thầm suy xét, đã xem Hoàng Thiên là tình địch.
Nhưng mà Hoàng Thiên không biết được Tân Cương có chuyện gì, càng không biết quan hệ giữa Kiều Ngọc và Tân Cương.
Nhìn thấy bộ dạng thiếu đánh của Tân Cương, Hoàng Thiên không có ấn tượng tốt đối với tên này.
"Ông chủ Cương, ông đừng lo lắng chuyện đó, cậu Thiên đây là ân nhân của tôi với Ngọc, nếu như không có người ta, cha con tôi đều đã chết bên ngoài rồi"
Kiều Quốc Cường căng thẳng nói với Tân Cương.
"Tôi nhổ vào, lợi hại như vậy sao? Ha ha. nếu như đã là ân nhân của cha con ông. Vậy thì lấy nó làm con rể đi, gả Ngọc cho nó, báo đáp ơn cứu mạng đi."
"Lại làm cho vợ của vài món ăn, ông với con rể tương lại uống vài chén, quá là đẹp"
Tân Cương chép miệng, quái gở mà nói với Kiều Quốc Cường.
Kiều Quốc Cường cũng là bị Tân Cương gây thêm phiền phức, ông có chút nhịn không được mà muốn nổi nóng.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được xuống, bởi vì ông biết, thế lực chống lưng cho Tần Cương không thể xem thường, nếu như không nhịn được, cả nhà ông đừng hòng yên ổn cái thị trấn nhỏ này.
"Ông chủ Cương nói đùa rồi, cậu Thiên là ân nhân nhà chúng tôi, không có quan hệ gì khác..."
Kiều Quốc Cường nhăn mặt nói.
"Vãi, tôi nói ông Kiều này, ông nói mấy thứ đó với tôi cũng chả có tác dụng gì, ông với Ngọc đã trở về rồi, vậy thì chuyện của tôi và Ngọc, hôm nay ông phải cho tôi một đáp án"
Tân Cương hùng hổ trừng mắt với Kiều Quốc Cường mà nói.
Đầu Kiều Quốc Cường đau vù, ông bị Tân Cương dây dưa làm cho mệt mỏi muốn chết.
Con gái còn trẻ tuổi xinh đẹp như thế, làm sao có thể gả cho Tần Cường được? Tề
Cường cũng không có đẹp đẽ gì, lại béo như thế, tuổi cũng lớn hơn con gái ông hai mươi tuổi. Lại còn là một tên khốn!
"Ông chủ Cương, Ngọc còn nhỏ, vẫn chưa đến tuổi xuất giá.."