Tiếng nói chuyện của hai người ở bên ngoài, Hoàng Thiên và Fini đều nghe rõ mồn một.
Fini không khỏi sững sờ, bởi vì cô ta nhận thấy rằng Lâm Ngư Hải bên ngoài không phải là thứ tốt đẹp gì.
Hoàng Thiên lắng nghe đến nỗi rất tức giận, Lâm Ngư Hải thân làm con, lại nói chuyện với cha của gã như thế này? Muốn mắng là mắng, giống như là gã mới là người làm cha.
Đang muốn ra ngoài can ngăn, nhưng lúc này nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài
dần trở nên quyết liệt.
“Lão già đáng chết! Nhà chúng ta còn không có đủ gạo để nấu cháo, ông còn mẹ
nó nấu cơm cho người ngoài ăn sao? Tôi phải đánh chết ông mới được!”
Lâm Ngư Hải vừa mắng mỏ vừa tóm lấy cổ áo của ông cụ. Chính là đấm túi bụi
một trận vào mặt.
“Đừng đánh, đừng đánh, đồ súc vật, cha là cha àu đó.”
lão không ngừng kêu lên vì đau, bị đánh đến nỗi thật sự không chịu nổi nữa
rồi.
Âm
Hoàng Thiên đạp cửa ra, chạy ra ngoài nhìn, Lâm Ngư Hải đang đánh rất hăng say, xem cha của gã như là kẻ thù, ra tay rất tàn bạo.
“Dừng tay!”
Hoàng Thiên la lớn, uy thế ngút trời.
Fini cũng ra ngoài theo, cô ta đứng bên cạnh Hoàng Thiên, lúc này cũng cực kỳ
phẫn nộ.
Cô ta có thể nghe hiểu tiếng Việt, vì vậy về cơ bản vẫn nghe hiểu rõ là việc gì
đang xảy ra, chàng thanh niên này đang đánh đập cha ruột của mình.
Chuyện không có nhân tính như vậy cũng có thể làm ra sao? Xem ra đàn ông Việt
nam không phải ai ai cũng tốt như Hoàng Thiên.
Fini thầm nghĩ trong lòng, đã vô cùng tức giận.
“Đậu má, mày con mẹ nó là ai? Dám quản chuyện trong nhà ông đây?”
Lâm Ngư Hải đảo đôi mắt hung hãn về phía Hoàng Thiên, khiêu khích anh một
cách kỳ quái.
“Tôi bảo anh dừng tay, anh nghe không hiểu sao?”
Hoàng Thiên nén lửa giận trong người lại, suy cho cùng cũng là người ngoài cuộc không tiện xen vào chuyện gia đình của người khác, Lâm Ngư Hải này cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng cũng là con trai của ông cụ, bản thân là người ngoài cũng không tiện ra tay.
“Đậu mẹ mày! Mày là cái thá gì mà bảo tao dừng tay? Được thôi, tên chạy tới nhà tao ăn cơm chùa đến rồi, mày có phải cho rằng lão cha tao rất dễ lừa gạt. Nên đến lợi dụng lão phải không?”
Lâm Ngư Hải chỉ Hoàng Thiên bắt đầu mở miệng chửi lớn, giống như một con
thú vật hung hãn.
Hoàng Thiên cũng thật sự là choáng váng, bản thân đã ăn chùa bao giờ đâu, mới này trong túi chỉ còn hơn ba mươi lăm triệu cũng móc ra rồi nhưng ông cụ nói không
cần cái gì cả.
Nhưng số tiền này Hoàng Thiên cũng không định đem đi mà nhất định phải tặng
lại cho ông cụ.
Không chỉ như vậy, Hoàng Thiên nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ông cụ,
Hoàng Thiên hà có thể quên sao?
“Có thể là anh hiểu lầm rồi, thả cha anh ra trước đã, có gì chúng ta từ từ nói”
Hoàng Thiên nén giận, dùng lời ngon ngọt khuyên nhủ.
Nhưng trong mắt của Lâm Ngư Hải, dáng vẻ này của Hoàng Thiên là biểu hiện của sự hèn nhát vô dụng.
Bị người khác chửi như vậy cũng không nổi nóng, đây quả thật là tên phế vật.
“Ha ha, có gì từ từ nói? Được thôi, nhưng mà tạo không muốn nói chuyện với
mày, để cô em bên cạnh mày nói chuyện với tạo đi”
Lâm Ngư Hải cười phá lên một cách thô tục, mắt cứ dán vào người Fini.
Fini xinh đẹp như vậy, vóc dáng cũng thuộc hàng cực phẩm. So với con gái
phương Đông, vóc dáng này của cô ấy cực kỳ quyến rũ.
Làm cho Lâm Ngư Hải mê mệt, tên này đã không nhịn được rõ nước dãi liên tục.
Nghe vậy, Hoàng Thiên thật sự không thể kìm được lửa giận nữa.
Một ông cụ tốt bụng như ông lão đây, sao lại sinh ra được một thằng con tệ hại đến như vậy?
Cuộc đối thoại ban nãy giữa hai cha con họ rõ mồn một, Lâm Ngư Hải là chơi bời
lêu lỏng, đam mê cờ bạc thành thói, cả ngày không lo làm ăn đàng hoàng mà phải
để cha mình thức khuya dậy sớm đi bắt cá ở ven hồ.
Loại người thảm hại này, quả thật chính là tiêu biểu trong đám người xấu.
Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngư Hải, thật muốn đánh một phát cho tên này chết ngay
tại chỗ.