Răng rắc.
"Ua!"
Lâm Sơn Nhất kêu lên thảm thiết, ngón giữa tay phải đã bị Hoàng Thiên bẻ gãy.
Nỗi đau gãy tay không phải ai cũng có thể chịu nổi, Lâm Sơn Nhất đau đến sống không được chết không xong, quả thực là nỗi đau đớn thấu tim gan.
“Cảm giác thế nào? Có muốn thử lại cảm giác ngón tay khác bị gãy nữa không?”
Hoàng Thiên hỏi Lâm Sơn Nhất. “Con mẹ nó! Họ Hoàng kia anh đợi đấy cho tôi, tôi.” Răng rắc.
Lại một tiếng giòn giã vang lên, Hoàng Thiên bẻ gãy tiếp ngón trỏ tay phải của Lâm Sơn Nhất.
Mà Hoàng Thiên cũng không nói câu nào, đợi Lâm Sơn Nhất bày tỏ thái độ.
Nếu Lâm Sơn Nhất lại không biết tốt xấu, Hoàng Thiên cũng không để ý bẻ gãy hết mười ngón tay của tên này đâu.
Cứ như thế, Lâm Sơn Nhất thực sự không chịu nổi.
Anh ta cũng nhìn thấy rất rõ, Hoàng Thiên ra tay rất ác, ương ngạnh với Hoàng Thiên thì chỉ có thể chịu thảm hơn nữa.
“Chồng, anh, anh.”
Vợ Lâm Sơn Nhất cũng không ngạo mạn nữa, nhìn thấy một màn này, cô ta cũng không dám không cung kính với Hoàng Thiên.
Mắt thấy Hoàng Thiên lại muốn ra tay, Lâm Sơn Nhất bị dọa đến trắng bệch cả mặt, lập tức kêu to lên: “Đừng đừng đừng, ngài Thiên, anh đừng bỏ nữa, tôi đưa bản đồ cho anh là được.”
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, có những người dắt thì không đi mà đánh lại rút lui. Gãy hai ngón tay rồi, anh ta cũng bằng lòng đưa bản đồ ra.
“Mau lấy đi, nếu anh dám giở mánh khóe, kết cục tự anh biết lấy” Hoàng Thiên cảnh cáo Lâm Sơn Nhất. Lâm Sơn Nhất vội lên tiếng đồng ý, đi lên lầu hai.
Không qua bao lâu, Lâm Sơn Nhất đã cầm một tấm bản đồ da dê xuống, vết mực trên đó cũng không quá rõ ràng, nhưng có thể nhìn được rõ tuyến đường.
Hoàng Thiên cầm lấy tấm bản đồ da dê này, nhìn rồi, anh cảm thấy đây có lẽ là đồ thật.
Bởi vì có thể nhìn ra từ vết mực, tấm bản đồ này cũng phải hơn ba năm rồi, ba năm trước có lẽ Lâm Sơn Nhất cũng không nghĩ đến làm đồ giả.
“Bản đồ không có vấn đề chứ?”. Hoàng Thiên nhìn chằm chằm mặt Lâm Sơn Nhất, hỏi anh ta.
Lâm Sơn Nhất bị Hoàng Thiên khống chế rồi, trước mặt Hoàng Thiên anh ta rất ngoan ngoãn.
“Ngài Thiên, tôi có thể lấy đầu mình ra bảo đảm! Tấm bản đồ này tôi vẽ mấy năm trước, đi theo tấm bản đồ này chắc chắn có thể đi vào sa mạc Tây Bắc, còn có thể tìm được quốc gia mà ông già nhà họ Đường thành lập..”
Lâm Sơn Nhất rất lo lắng nói với Hoàng Thiên, sợ Hoàng Thiên không tin. “Khu vực này là ở đâu?”. Hoàng Thiên chỉ một khu vực lớn trống không, hỏi Lâm Sơn Nhất.
Lâm Sơn Nhất nhìn một cái, vội vàng nói: “Chỗ này là vùng đất lớn không người, nếu ngài Thiên muốn đi vào sa mạc tìm đất nước Sa Hải, thì phải đi qua khu vực không người này”.
“Dĩ nhiên, muốn xuyên qua khu vực không người này cũng là chuyện nguy hiểm, người bình thường sau khi vào đều có đi mà không có về, chôn thân ở khu vực không người này.”
Nói đến chỗ này, Lâm Sơn Nhất dừng lại một lúc, trộm liếc nhìn Hoàng Thiên một cái.
Anh thấy muốn nhìn phản ứng của Hoàng Thiên, bởi vì anh ta nói như thế này, cảm thấy có lẽ Hoàng Thiên sẽ bỏ cuộc giữa chừng.
Nhưng không ngờ đến, vẻ mặt Hoàng Thiên căn bản là hoàn toàn không thay đổi gì, dường như những nguy hiểm đó đối với anh mà nói, không để tâm đến chút nào.
Ánh mắt vẫn kiên quyết như thế, quyết tâm vào sa mạc cũng rất lớn.
Điều này khiến Lâm Sơn Nhất nghĩ mãi không ra, anh ta không hiểu được, sức mạnh nào đã khiến Hoàng Thiên làm việc không chùn bước như thế, chẳng lẽ chỉ là vì có khúc mắc với Đường Quốc Long thôi? Muốn đến đó tìm Đường Quốc Long xả cơn tức?
Trong lòng Lâm Sơn Nhất thầm suy nghĩ lung tung. "Anh còn biết cái gì thì nói đi.”
Giọng nói của Hoàng Thiên đã nhẹ nhàng hơn, không hung dữ với Lâm Sơn Nhất như thế nữa.
Dẫu sao thì Lâm Sơn Nhất này cũng là người đã ở trong đất nước sa mạc, người này đối với Hoàng Thiên mà nói rất quan trọng.
Hoàng Thiên quyết định vừa ban ân vừa ra uy mới được, nếu Lâm Sơn Nhất có thể giúp đỡ dẫn đường là tốt nhất.