Có ý nghĩa này rồi, Kiều Quốc Cường đã không có gì phải sợ hãi nữa.
Dù sao thì cũng không có cách nào tốt, Kiều Quốc Cường quyết định xả cơn giận trước rồi nói.
Bước đến gần Hoàng Thiên và Tân Cương, Kiều Quốc Cường vung tay đấm mạnh vào mắt Tân Cương.
"A!"
Tân Cương bị đánh đến nỗi suýt nữa mắt tàn tật luôn, lập tức thành mắt gấu trúc.
Tân Cương che mắt lại, không tin nổi mà nhìn Kiều Quốc Cường, anh ta hoàn toàn không dám tin Kiều Quốc Cường luôn hiền lành lại dám ra tay đánh anh ta.
“Tên khốn Kiều Quốc Cường, ông đợi đó cho tôi, tôi sẽ không tha cho ông đâu!”
Tân Cương tức giận mắng Kiều Quốc Cường. Mặc dù tên này rất sợ Hoàng Thiên, nhưng anh ta không để Kiều Quốc Cường vào mắt.
Kiều Quốc Cường cũng không chịu tỏ ra yếu kém, tức giận nói với Tân Cương: “Đừng có hù dọa tôi nữa! Kiều Quốc Cường tạo không sợ nữa, hôm nay tao cứ đánh mày!”.
Vừa nói, đột nhiên Kiều Quốc Cường bổ nhào vào Tân Cương đẩy anh ta xuống đất, ngồi lên người Tân Cương vung nắm đấm lên.
Chưa đánh nhau bao giờ nên không biết, Kiều Quốc Cường vung nắm đấm lên, cũng có thể được gọi là cú đấm mạnh mẽ, mặc dù cũng khá có lực, nhưng động tác lại cực kì khó coi.
Hoàng Thiên đứng một bên nhìn, hơi nhịn không được bật cười, Kiều Quốc Cường này đánh người cũng quá thú vị rồi.
Hoàng Thiên cố gắng kìm nén không cười mà đứng một bên xem.
Có Hoàng Thiên ở đây, mấy đàn em của Tân Cương không ai dám qua đây.
Trong đó có cả Hàn Dũng kiêu căng nhất, cũng chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Thiên mà không dám qua.
Tân Cương buồn bực sắp chết rồi, anh ta bị người ta đánh như vậy, nhưng đám đàn em lại không có ai dám lên giúp, thật đủ bị thương.
Không còn cách nào, Tân Cương chỉ có thể chịu đòn, bị cưỡi lên dậy không nổi, mặc cho Kiều Quốc Cường đánh.
Kiều Ngọc ở một bên nhìn, thấy cha cô ấy dũng mãnh như thế, nhưng lại khiến cho cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Mẹ cô ấy cũng vậy, tim của hai mẹ con đều nhảy lên đến tận cổ họng, không biết phải làm sao.
Cuối cùng Kiểu Quốc Cường đánh mệt rồi mới đứng dậy.
Lại nhìn Tần Cương, đã bị đánh đến không ra hình người, mũi bầm mặt sưng đầu cũng lớn hơn ba vòng, ngay cả người thân quen sợ rằng là cũng không nhận ra anh ta.
“Đánh đến muốn chết luôn rồi...”.
Tân Cương phun ra một ngụm bọt máu.
“Mày đứng lên cho tao”
Lúc này Hoàng Thiên nói với Tân Cương đang nằm trên đất.
Tân Cương vốn có chút không đứng dậy nổi, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Hoàng Thiên, anh ta lại không dám không đứng lên, chỉ có thể chật vật bò dậy.
Đứng trước mặt Hoàng Thiên, lần này Tân Cương thật sự không phát cáu nữa, bởi vì anh ta biết mình không làm gì được Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên này, tôi chịu thua rồi, các anh cũng đánh tôi đến thế này rồi, có thể thả tối đi được không?”
Tân Cương hỏi Hoàng Thiên
“Lúc nãy tao nói cái gì với mày? Còn nhớ không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Tim của Tân Cương đang rỉ máu, lúc nãy Hoàng Thiên đã đưa cho anh ta vài điều kiện khắc nghiệt. Đó đều là những thứ anh ta không thể nào chấp nhận được.
Nhưng mà không chấp nhận cũng không được, hình như Hoàng Thiên không muốn bỏ qua cho anh ta.
“Cậu Thiên, mấy điều kiện kia thật là quá khó xử rồi...”
Tân Cương cũng không dám nổi giận với Hoàng Thiên, chỉ giả vờ đáng thương.
Hoàng Thiên nhìn thấy mà ghê tởm, Tân Cương này trước kia hung ác đến thế, sao nay lại giả vờ đáng thương rồi?
“Nếu như khó xử vậy thì không ép buộc mày nữa”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói, đã chuẩn bị ra tay rồi.
Tần Cương làm sao nhìn không ra Hoàng Thiên đang có ý gì? Nếu anh ta không làm theo lời Hoàng Thiên nói, thì Hoàng Thiên sẽ trừng trị anh ta.
Lúc này Tân Cương thực sự không muốn bị trừng trị nữa, anh ta nhanh chóng gật đầu nói: “Được được, cậu Thiên, tôi làm theo lời anh nói là được”
Nói xong, Tân Cương đi đến trước mặt vợ Kiều Quốc Cường quỳ xuống đất.